Bàng hoàng gái làng chơi đem con đến trả cho chồng
Hóa ra ra, chồng tôi, một giảng viên đại học lại bao gái làng chơi mấy năm gần đây nhưng không may cho anh là bị cô ta chơi xỏ một vố đau đến vậy.
Tiếng chuông cửa reo đúng bữa cơm tối mang theo bao nỗi bàng hoàng đến với người phụ nữ trẻ chân ướt chân ráo về nhà chồng. Trên tay người phụ nữ son phấn lòe loẹt là một đứa trẻ còn đỏ hỏn đang run lên vì lạnh. Bố mẹ chồng tôi thì hoảng loạn tròn mắt không biết là khách của ai, còn chồng tôi thì đánh rơi bát cơm văng tung tóe.
Tôi như sống trong địa ngục bởi hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp (ảnh minh họa).
Cả nhà bỏ bữa cơm tối tiếp vị khách bất đắc dĩ này với sự giận dữ tột độ. Chồng tôi kéo vội cô ta đi nhưng một mực cô ta không đi còn lớn tiếng bảo phải làm cho ra nhẽ, bắt chồng tôi phải chịu trách nhiệm về đứa con, cô ta không có điều kiện để chăm con nên tự anh đi mà giải quyết. Không những thế, cô ấy còn đòi chồng tôi bồi thường một khoản tiền lớn vì thiệt hại mà cô ta phải chịu đựng.
Hóa ra, chồng tôi, một giảng viên đại học lại bao gái làng chơi mấy năm gần đây nhưng không may cho anh là bị cô ta chơi xỏ một vố đau đến vậy. Cam kết không để lộ ra ngoài, không được mang thai đã bị cô ta lờ đi và sau 5 tháng không liên lạc, bây giờ cô ta tìm đến nhà… bắt vạ.
Video đang HOT
Người đàn ông mà tôi tin tưởng, chọn làm chồng lại là một người như vậy. Thời gian quen nhau và kết hôn của chúng tôi không nhiều bởi anh và tôi được người thân giới thiệu, và mọi điều kiện đều phù hợp là vợ chồng nên tôi chẳng cần thời gian để tìm hiểu về anh mà đồng ý lấy anh làm chồng.
Vậy mà giờ đây, khi về nhà chồng chưa được hơn tháng thì tôi gặp phải cú sốc này. Nghe xong câu chuyện của cô gái làng chơi và nhìn thấy đứa con đỏ hỏn, bố mẹ chồng tôi đã ngất và phải đi bệnh viện, còn tôi phải ở nhà bế đứa con riêng của chồng . Hai hàng nước mắt không khỏi ngớt từ lúc hay tin động trời khiến tôi suy sụp hoàn toàn.
Đứa trẻ chẳng có tội tình gì thiếu sữa mẹ cứ khóc suốt, tôi lại phải nhờ người mua sữa ngoài, có hỏi thì tôi bảo là con chị họ chồng mắc bệnh hiểm nghèo nhờ trông hộ. Chồng tôi thì cầu xin tôi tha thứ, bố mẹ chồng cũng năn nỉ tôi giữ kín chuyện, nuôi đứa bé khôn lớn. Cay đắng hơn là sau chuyện động trời này thì chồng tôi bảo với tôi là khoan đã sinh con vội vì anh không có điều kiện để nuôi cả nhà, vậy là kế hoạch sinh con của chúng tôi bị hoãn lại.
Trở thành một người mẹ bất đắc dĩ vốn đã không sung sướng gì, nay lại thêm chuyện chồng bảo hoãn sinh con ruột khiến tôi chẳng còn tâm trí nào để sống, làm việc như bình thường. Tôi sẽ phải giải thích thế nào với mọi người xung quanh về đứa bé, và sẽ nuôi nó thế nào khi trong lòng còn ấm ức bao nhiêu chuyện.
Có nên ly dị chồng ngay khi chúng tôi vẫn chưa có gì với nhau ngoài mảnh giấy đăng kí kết hôn? Tôi rất cần lời khuyên đúng đắn, mong độc giả chia sẻ, xin cám ơn nhiều!
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...