Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều đã từng hạnh phúc
Dẫu có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng bao giờ tự hỏi “mình có xứng đáng được hạnh phúc hay không?”, mà hãy luôn nghĩ rằng, “hạnh phúc vẫn đang trên đường đến”…
Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đều đã từng có trong tay mình hạnh phúc; rồi vô tình, hay cố ý đánh rơi nó; để mất, rồi luyến tiếc nó và lại khát khao nó. Có những hạnh phúc lạc đường bây giờ vẫn chưa thể đến, có những hạnh phúc tìm lạc người nên nông nổi rồi cũng đã qua đi…
Ta đứng dậy, sau những tổn thương khi con tim nhận nhầm niềm vui từ một kẻ khác, khi lỡ kí gửi niềm tin vào một người cầm đồ thất tín. Ngỡ ngàng, và hoang mang đến tột độ… Ta muốn trốn chạy và bỏ mặc tất cả những yêu thương tìm đến ta. Ta muốn gạt phăng đi những bàn tay muốn chạm vào ta, và đẩy xa những bờ vai muốn cho ta mượn làm một chỗ dựa…
Những hoài nghi dồn nén, tháng lại ngày…
Ta tiếp tục sợ bị bỏ rơi, sợ bị ném vào một chiếc hộp tối đen trống rỗng của sự tuyệt vọng… Ta tiếp tục khóc bằng đôi mắt ráo hoảnh, bởi nước mắt chảy ngược đang thắt từng cơn cùng trái tim… Ta vẫn cười, dẫu hanh hao và vàng vọt. Thấy yêu thương nhòa nhạt và hoang hoải trượt dài.
Từ bỏ cơ hội để được yêu, nghĩa là ta đang tự chối bỏ chính mình. Đừng đem những thứ đã qua để làm thước đo cho những gì đang hiện hữu nữa… Vì rồi có một ngày, có người sẽ đến và đánh thức trái tim đang ngủ quên.
Có một bàn tay đã chẳng ngại nắm lấy một bàn tay. Một người nói yêu một người mà chẳng hề nghi ngại. Một người đã biết học cách mỉm cười về hiện tại, và thôi không còn day dứt về những ngày đã qua.
Video đang HOT
Yêu thương bằng một trái tim từng chông chênh đôi khi cũng bình thản đến lạ kì. Chẳng hứa hẹn quá nhiều về những điều không thể biết trước. Chẳng vội vã xốc nổi như buổi đầu biết hò hẹn. Vẫn nhớ nhau nhiều và tin nhau nhiều, vẫn yêu nhau nhiều và tự yêu lấy mình cũng nhiều thêm…
Đã từng đứng ở sau lưng niềm vui, người ta biết cách làm sao để giữ một nụ cười nhiều hơn bao giờ hết. Đã từng rất khát một vòng tay, người ta biết cách làm sao để giữ chặt một vòng ôm nhiều hơn bao giờ hết.
Đã từng rất đắng lòng vì những nỗi đau, người ta biết cách làm sao để tránh thương tổn cho nhau nhiều hơn bao giờ hết. Đã từng rất chơi vơi, người ta biết rằng hạnh phúc trong tầm tay đang an yên hơn bao giờ hết. Và người ta sẽ làm mọi cách để giành giật nó khỏi vết tàn lụi của thời gian.
Đã từng một lần yêu, người ta đã biết rằng không có tình yêu mãi mãi, chỉ có những khoảnh khắc mãi mãi của tình yêu… Và người ta sẽ hết mình cho những giây phút được yêu, mà chẳng lắng lo nhiều cho những mịt mù ở phía trước.
Sẽ chẳng vì lòng thương hại, sẽ chẳng vì mềm yếu nhất thời… Những trái tim đã từng đau, nếu thực sự cần nhau, nó sẽ tự mở lấy cánh cửa bấy lâu nay vẫn khép. Và có một điều rất giản đơn, nhưng không phải ai cũng biết, những trái tim đã từng tổn thương, xứng đáng được yêu thương gấp nhiều lần vốn dĩ!
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh.
Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?
Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng…
Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không? Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Theo Phununew
Đừng vì người đàn ông nào ngoài người thân mà lao tâm khổ tứ...
Phụ nữ à...hãy sống cho chính bản thân mình, đừng vì bất kì một người đàn ông nào (không phải máu mủ ruột già) mà lao tâm khổ tứ, chẳng ai thương mình bằng chính mình và bằng chính người thân của mình.
Sống sao cho tâm hồn thanh thản là được. Hạnh phúc và khổ đau ai người biết trước, chỉ khi vấp phải mới biết cuộc đời mình có ngã rẽ nào hay không? Quan trọng là cách ta đón nhận nó thế nào mà thôi...
Đừng bao giờ so sánh một người phụ nữ đẹp với một người phụ nữ xấu, một người phụ nữ giàu có với một người phụ nữ nghèo khổ...bởi xấu - đẹp chỉ là hình thức, giàu - nghèo chỉ là vật chất, tất cả đều có thể thay đổi được, duy chỉ có tâm hồn mới đáng để mang ra so sánh.
Một người phụ đẹp nhưng không chung thủy, một người phụ nữ giàu có nhưng không muốn sẻ chia...còn một người phụ nữ có thể không xinh đẹp nhưng lại luôn rộng lòng vị tha, bao dung cho một ông chồng ngoại tình , một người phụ nữ có thể không giàu có nhưng luôn kề vai sát cánh khi chồng mình gặp khó khăn, bất trắc.
Phụ nữ có tâm hồn đẹp dù có vấp phải trong đời những khó khăn, không may gặp phải người chồng không chung thủy hoặc thất bại trong sự nghiệp thì họ vẫn vững tâm, vẫn sống lý trí, vẫn giữ trọn đạo làm vợ...rồi một ngày kia người chồng sẽ tự biết sai mà quay về, tự biết cố gắng vì "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng". Ai cũng sẽ thay đổi, quan trọng là thay đổi theo mặt tích cực hay tiêu cực? Bên anh ta là một người vợ tốt thì ắt hẳn anh ta phải tốt lên rồi.
Xét cho cùng, số phận mỗi người đều khác nhau. Một người phụ nữ gặp được một người chồng tốt đương nhiên sẽ "nhàn" và hạnh phúc hơn một người phụ nữ gặp phải một người chồng không tốt, vừa làm bản thân phải vất vả suy nghĩ, lại phải mất thời gian và tâm sức thay đổi người chồng. Cuối cùng, phụ nữ à...hãy sống cho chính bản thân mình, đừng vì bất kì một người đàn ông nào (không phải máu mủ ruột già) mà lao tâm khổ tứ, chẳng ai thương mình bằng chính mình và bằng chính người thân của mình. Sống sao cho tâm hồn thanh thản là được. Hạnh phúc và khổ đau ai người biết trước, chỉ khi vấp phải mới biết cuộc đời mình có ngã rẽ nào hay không? Quan trọng là cách ta đón nhận nó thế nào mà thôi...
Theo Blogtamsu
Trời ơi sao anh không nói sớm anh là đại gia, nếu biết sớm em đã không đăng ký kết hôn với anh rồi Vừa biết căn biệt thự đó là của anh, trái với vẻ hào hứng ngưỡng mộ vẻ đẹp của nó ban đầu. Tôi liền ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, mọi thứ quay cuồng, tôi thấy giận anh vô cùng khi đã... Tôi luôn tự hào với bạn bè rằng người yêu mình là 1 người tuy nghèo nhưng rất chịu khó. Tôi...