Bàn việc trên giường: Nỗi ám ảnh không chỉ của chị em làm nghề báo
Từng là nạn nhân của những kẻ
Sau 10 năm làm việc trong ngành báo – một môi trường đòi hỏi người phụ nữ phải đi sớm về khuya, trực đêm nhiều hơn trực ngày và đi công tác như đi chợ – tôi đã nhận ra được đâu là biểu hiện của những con “sói hoặc dê” ẩn mình. Thế nhưng, nếu như đủ bản lĩnh nhận ra điều đó sớm hơn, tôi đã không đánh mất một quãng thanh xuân trong nỗi ám ảnh bị-lạm-dụng-tình-dục.
Tôi còn chồng con và gia đình, tôi không đủ can đảm để “Me too” như nhiều bạn nữ trên mạng xã hội những ngày qua, nên tôi chọn cách tâm sự để giải tỏa nỗi lòng của chính mình, cũng là để chia sẻ với nỗi đau của những cô gái không may!
Ảnh minh họa
Hơn 10 năm trước, khi tôi tập tễnh bước những bước đầu tiên vào những bài phóng sự hiện trường. Vui lắm, một niềm vui không thể tả khi tự bản thân mình góp phần tạo ra sản phẩm mà mình kỳ vọng nên khi có nguồn tin, tôi xách giỏ lên đi liền. Ngày cũng đi, đêm cũng đi, trong đầu tôi chỉ có khao khát được tiếp tục nhìn thấy những “đứa con tinh thần” của mình ra lò.
Lúc đó, tôi bỏ ngoài tai mọi lời nhắc nhở của người thân, tôi bỏ quên những dè chừng mà tự tôi đúc kết được sau rất nhiều câu chuyện trên báo đài, từ những người quen… Và, cái ngày ấy đã đến! Cái ngày mà bây giờ khi nhắc lại, tôi phải vật vã chọn ra những từ ngữ diễn tả để bạn hiểu, mà tôi thì không run rẩy vì nỗi ám ảnh ùa về.
Có một chuyến công tác Tây Bắc cùng với đoàn cán bộ cấp cao tỉnh X, viết về đề tài rất nóng vào thập niên trước. Thế nhưng các anh chị đồng nghiệp đều từ chối, tôi mừng rỡ nhận ngay lấy cơ hội ấy mà không biết mình sắp đối mặt với nguy hiểm.
Video đang HOT
Tôi không phải là đứa con gái quá xinh đẹp, nhưng cũng dễ nhìn và mọi người thường nói tôi vui vẻ, dễ gần. Thế nên trong cuộc rượu làm quen nhau ở Tây Bắc, tôi trò chuyện được với nhiều người. Một phần vì không khí trò chuyện rất vui vẻ nên tôi vui lầy, một phần cũng vì tôi muốn kết thân với mọi người để việc khai thác thông tin thuận lợi hơn.
Cuộc vui cứ thế mà già đêm, nhìn đồng hồ 11g, tôi cũng thấm mệt vì đường xa và chất cồn đang ngấm dần trong người. Tôi về phòng trước. Khi nửa mê ngủ nửa tỉnh, tôi nhớ lúc ấy tầm khoảng hơn 12g, có tiếng gõ cửa phòng. Nghĩ là chị cán bộ tỉnh vào ngủ cùng mình, vì khuya quá chị không về được, tôi ra mở cửa.
Nào ngờ, tôi bị tấn vào trong phòng một cách đột ngột, tôi nhận ra đó là một trong số những “ông anh” trên bàn rượu vừa rất tử tế với tôi. Tôi hét lên nhưng cửa phòng bì khóa chặt, gã lưu manh đội lốt ấy đã lộ hẳn thú tính, hắn đè nghiến tôi xuống một cách thô bạo. Tôi hoảng sợ đến mức không còn suy nghĩ được gì. Và rồi… chuyện gì đến đã đến. No say, hắn thản nhiên nói “Tố cáo anh là sự nghiệp cả đời em tàn, nhớ chưa”.
Tôi run rẩy trên sàn nhà còn vương đầy nỗi đau đớn của chính mình, không thể nói cũng không thể khóc. Tôi sợ! Không thể tin đó là sự thật…
Ngay sáng hôm sau, tôi ra về không một lời từ biệt, tôi viết đơn xin nghỉ việc tại tòa soạn, ai cũng gặng hỏi nhưng tôi không nói được một lời nào. Không chia sẻ được với ai, hay nói đúng hơn là tôi không đủ can đảm để thừa nhận mình bị xâm hại tình dục. Tôi xin phép gia đình đi làm việc ở Đà Lạt một thời gian, nói là để đi học hỏi kinh nghiệm thực tiễn. Tôi phải rời khỏi thành phố, tôi không thể giả vờ bình thản thêm được ngày nào nữa. Vậy là tôi đi, tôi xin một chân phục vụ trong quán cafe, giờ nào rảnh, tôi lại vào nhà thờ ngồi nghe giảng.
Đừng tạo cơ hội cho kẻ bất nhân xúc phạm mình
Không ít đêm, tôi từng nghĩ đến việc tự tử, nhưng cứ mỗi lần như vậy, tôi không dám nằm suy nghĩ thêm mà mở hết đèn, lấy hình mẹ ra xem. Làm mọi cách, làm đủ mọi cách thì sau 2 năm, tinh thần tôi mới có vẻ ổn định trở lại.
Tôi về lại thành phố làm lại cuộc đời, tôi trở lại với công việc của một biên tập viên. Tôi bắt mình phải xếp nỗi ám ảnh đó vào quá khứ để đi tiếp con đường đam mê và sự nghiệp của mình. Tôi không cho phép ai cản trở con đường của mình.
Suốt nhiều năm qua, nhiều lần tôi cũng đã gặp những kẻ muốn “ bàn việc trên giường”, nhưng khi thấy tôi tỏ thái độ dứt khoát (thậm chí không cần đến phép lịch sự với những kẻ như vậy) thì họ đành bỏ cuộc. Những ca trực đêm hay những chuyến công tác, tôi luôn cẩn trọng hơn, không tạo ra cơ hội để “bị câu”.
Có lẽ nhờ vậy mà tôi đã bình yên đi qua những nguy hiểm từ những kẻ nhẫn tâm, bệnh hoạn. Nhưng mãi đến hơn 8 năm sau biến cố đó, tôi mới có thể yêu và gần gũi một người đàn ông – và bây giờ người đó là chồng tôi.
Từ câu chuyện của chính mình, từ những câu chuyện trên mạng xã hội trong thời gian qua, không chỉ riêng ở nước mình mà giới giải trí Hollywood, Hàn Quốc cũng nhiều vụ việc chấn động liên quan đến nạn lạm dụng tình dục, tôi không đủ thông suốt hết hai chiều câu chuyện nên không phán xét, mà chỉ nghĩ rằng: bảo vệ bản thân, không tạo ra cơ hội cho bất kỳ trường hợp nào có thể dẫn đến lạm dụng là điều quan trọng nhất.
Còn nếu trong trường hợp không may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng, im lặng hay thẳng thắng tố cáo là phụ thuộc vào bản lĩnh của nạn nhân, thế nhưng, đích đến cuối cùng không phải là ai bị trừng trị, không phải là công bằng hay bất kỳ điều gỉ bằng lý thuyết, mà hãy nghĩ đến bản thân mình. Giải thoát nỗi ám ảnh cho chính mình là điều bạn cần làm nhất, nếu chẳng may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng tình dục.
Theo Báo Phụ Nữ
Bố vợ vô duyên khiến con rể "tỏ thái độ" vì thấy gia đình vợ với người cũ quá thân tình
Hãy giả sử một ngày đẹp trời nào đó, chị đang vui vẻ cùng chồng con về thăm nhà nội. Vừa bước chân vào nhà, thấy người yêu cũ của chồng đang được bố mẹ chồng tiếp chuyện thân tình vui vẻ. Rồi họ giữ cô ấy lại ăn cơm, rồi cô ấy nắm tay chồng chị, rưng rưng hỏi "Anh có hạnh phúc không", rồi cô ấy ôm con chị cưng nựng "con xinh đẹp giống bố nè", tôi nói thật chị không điên lên mới lạ.
Đọc câu chuyện của chị, đúng là tình huống không ai muốn, oái oăm dở khóc dở cười. Thế nhưng nếu có trách thì chỉ là bố chị và chị hơi thiếu tế nhị trong cách ứng xử, chứ không có lý do gì để chị trách móc hay hờn dỗi chồng chị trong trường hợp này.
Trước hết, hãy cứ đặt mình vào vị trí của chồng chị. Với anh ấy, chị là người phụ nữ đầu tiên. Khi lấy nhau, anh ấy biết chị đã từng yêu một người, chứng kiến chị trải lòng về nỗi đau bị phản bội. Anh ấy đón nhận chị, không hề nhắc lại chuyện quá khứ. Nhưng tự trong tâm thức anh ấy vẫn luôn lo lắng "có phải người ta rất khó quên mối tình đầu".
Anh ấy là chồng chị, lần đầu tiên cùng vợ con về ngoại ăn tết đoàn viên. Vừa vào tới nhà đã thấy bố vợ thân tình với người cũ của vợ. Đã vậy lại còn giới thiệu rất vô duyên, rằng vì chị và người cũ lỡ duyên nên anh mới có phần gặp chị. Là đàn ông, nghe câu nói đó, mười phần thì đến chín phần tự ái.
Bố chị thiếu tính ý, thiếu tế nhị đã đành. Còn chị là người trong cuộc, bắt đầu đã thấy bối rối, đã thấy giận bố vì vô duyên, cuối cùng lại biến mình thành vô duyên không kém. Đáng lẽ chị nên "có lời" với bố, đồng thời khéo léo để người cũ ra về trước bữa cơm. Đằng này lại để tình huống kéo dài thêm ra.
Cứ tưởng tượng cảnh chồng chị ngồi như người thừa trong bữa ăn, khi bố vợ và người cũ của vợ vui vẻ hàn huyên chuyện năm xưa của vợ mình. Hãy đặt mình vào tâm trạng của chồng chị, khi còn ngần ngừ không muốn bắt tay đối phương lại thấy vợ mình nhanh nhẹn đưa tay cho người xưa nắm chặt. Đã vậy lại còn hỏi han chuyện hạnh phúc, còn bế con mình cưng nựng, vừa nựng con vừa khen ngợi tình cũ. Nói thật, bất cứ một người có nhận thức bình thường đều thấy khó chịu, đừng nói là chồng chị trong tình cảnh đó.
Chị cũng biết chồng mình xưa nay vốn không ghen, vậy mà nay lại giở thói móc mỉa những điều khó nghe, chứng tỏ là anh không chấp nhận được thái độ của mọi người. Trong cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn đó, chị hoàn toàn có thể lái câu chuyện theo chiều hướng khác, không chỉ là cùng chồng ngồi im lặng trong bữa cơm, không vì sợ người cũ cảm thấy bẽ mặt mà quên rằng chồng mình sẽ cảm thấy thế nào sau cái nắm tay của vợ.
Đồng ý rằng tình huống kia chẳng ai muốn. Nhưng cho đến cuối cùng, điều tôi nhận thấy và có lẽ cũng là điều chồng chị nhận thấy là chị vẫn quan tâm đến cảm xúc của người cũ hơn là cảm xúc của chồng mình, ấy mới là điều đáng giận nhất ở chị. Anh ấy có lý do để tức giận, có lý do để trách móc. Và chị cũng nên nhìn nhận lại để biết mình không đúng chỗ nào.
Với tư cách là một người đàn ông, tôi cho rằng chồng chị đã cố gắng kiềm chế cảm xúc rất tốt để không làm mất lòng bố vợ, không để người cũ và vợ cảm thấy khó chịu. Nói cho nhanh là anh ấy đã cố gắng để không làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Và chị là vợ anh ấy, nên cảm kích vì điều đó, để hiểu chồng mình hơn, tôn trọng anh ấy hơn chứ không phải biến anh ấy thành một người lắm chuyện.
Hãy giả sử một ngày đẹp trời nào đó, chị đang vui vẻ cùng chồng con về thăm nhà nội. Vừa bước chân vào nhà, thấy người yêu cũ của chồng đang được bố mẹ chồng tiếp chuyện thân tình vui vẻ. Rồi họ giữ cô ấy lại ăn cơm, vừa ăn vừa nhắc chuyện ngày xưa. Rồi cô ấy nắm tay chồng chị, rưng rưng hỏi "Anh có hạnh phúc không", rồi cô ấy ôm con chị cưng nựng "con xinh đẹp giống bố nè", tôi nói thật chị không điên lên mới lạ. Vậy nên trước khi suy xét thái độ chồng chị, chị nên suy xét lại mình đã. Người khôn không phải là biết chỉ cái sai của người khác mà là biết rõ vì sao mà người ta sai.
Theo Tinmoi24
Vợ lụy tình như bị dao đâm vào ngực khi chồng nói: "Anh chẳng còn tình cảm gì với em, mẹ con em về quê đi" Cô cứ nghĩ, ngay cả khi vợ chồng đã hết tình cảm thì vẫn còn cái nghĩa. Vậy mà chồng cô vẫn phũ phàng bảo rằng, anh chẳng còn tình cảm gì với cô, rằng mẹ con em về quê đi cho anh sống thoải mái. Khi nghĩ đến con mình gọi người đàn bà khác là mẹ, nước mắt Vân đã rơi,...