Bá.n trin.h cho đại gia, vào nhà nghỉ anh đưa cốc nước nói: “Uống để không có bầu” nhưng…
Uống cái này có làm 7 hiệp em không mang bầu. Tôi muốn ân ái mà không dùng “bảo hộ” thế nên em hãy nghe lời đi. Xong chuyện 300 triệu sẽ có ngay trong tài khoản của em…
( ảnh minh họa )
Suốt một tuần nay Vi chỉ được ngủ một ngày có 4 tiếng, cùng một lúc cô làm hết việc này rồi lại chạy đi xin việc khác để kiế.m tiề.n góp về quê chữa bệnh cho mẹ. Vậy nhưng mẹ Vi bị bệnh nặng, số tiề.n thuốc thang rồi phẫu thuật lên đến 300 triệu, cô chạy vạy khắp nơi nhưng vẫn không tài nào đủ được. Trong nhà có thứ gì bán được thì bố cô cũng đã bán lấy tiề.n hết cả rồi. Thậm chí bất lực quá không còn cách nào khác nên Vi đành đi bán má.u của mình, thế nhưng vì cơ thể của cô bị suy nhược nên không thể bán má.u được. Cô không biết phải làm cách nào cả vì nếu bây giờ cô gục ngã thì mẹ cô cũng sẽ không thể tiếp tục sống.
Không còn cách nào khác nên Vi quyết định nhờ cô chị cùng xóm trọ với mình xin cho cô vào quán bar làm nhân viên bưng rượu, dù có tai tiếng nhưng lương lại rất cao.
- Mày muốn làm thì chị đưa đi. Chị sợ mày không đủ sức để làm thôi. Nhưng chị nói thật, mày cần 300 triệu cứu mẹ. Ở quán bar lương cao thật đấy…nhưng mà có phải một lúc mày góp được số tiề.n lớn như vậy đâu. Chi bằng mày đi bá.n trin.h đi, mày vừa xinh lại là gái quê nên 1 đêm là kiếm đủ số tiề.n mày cần rồi. Mày gật đầu thôi còn lại chị tìm mối đại gia cho mày.
- Nhưng em….
( ảnh minh họa )
- Mày sợ sau này không lấy được chồng chứ gì?? Thế giờ mày có sợ mà mẹ mày chế.t rồi mày cũng khổ không?? Bá.n trin.h cứu mẹ còn hơn giữ gìn nó cho một thằng đàn ông không ra gì?? Lỡ mày gặp thằng tồi thì mày khổ.
Nghe chị cùng xóm trọ nói câu đó thì Vi quyết định gật đầu đi bá.n trin.h của mình để cứu mẹ. Và rồi chưa đến 2 ngày thì Vi được hẹn gặp vị đại gia mu.a trin.h mình, ngồi trong nhà nghỉ mà Vi run bắ.n người lên. Cô cầu xin vị đại gia mu.a trin.h mình già một chút vì như vậy anh ta không còn sức thì “hành” cô cũng đỡ khổ hơn. Ấy thế nhưng khi cánh cửa mở ra thì người bước vào là một vị đại gia còn trẻ, phong độ và rất lịch thiệp. Thấy Vi run bắ.n người thì anh ta nhỏ nhẹ.
- Sợ đến thế cơ à?? Anh đâu có phải là hổ ăn thịt em đâu.
Video đang HOT
Nhớ đến lời chị cùng xóm trọ nói rằng đại gia thường rất ghét loại phụ nữ nhút nhát nên Vi lấy hết bình tĩnh rồi từ từ cởi áo ra tỏ ra mình là người thành thạo không hề sợ bất cứ điều gì cả. Vậy nhưng Vi càng gồng thì vị đại gia lại càng thấy cô ngố và buồn cười.
- Em khoan đã cởi áo…anh chưa vội đến thế đâu. Trước khi là.m chuyệ.n ấ.y thì em uống hết cốc nước này đi. Đây là mệnh lệnh đấy…_ Vị đại gia đứa cho Vi cốc nước rồi cười mỉm.
- Nhưng ít ra anh phải cho tôi biết nước đó là gì thì tôi mới dám uống chứ?? Lỡ như anh đầ.u độ.c tôi thì sao chứ??
- Nhìn anh giống kẻ giế.t ngườ.i vậy sao?? Yên tâm mà uống hết đi, đây là loại nước giúp tránh thai. Uống cái này có làm 7 hiệp em không mang bầu. Tôi muốn ân ái mà không dùng “bảo hộ” thế nên em hãy nghe lời đi. Xong chuyện 300 triệu sẽ có ngay trong tài khoản của em…chúng ta sẽ làm 7 hiệp nhé…anh sẽ trả thêm tiề.n gấp đôi cho em.
Thế là Vi nghe lời uống hết cốc nước đó, và rồi vị đại gia từ từ ôm hôn lấy cô. Anh ta không vồ vập mà nhẹ nhàng với cô như một đôi tình nhân khiến Vi mất luôn cảm giác sợ hãi và hòa quyện cùng anh ta. Sau 1 tiếng hì hục xong hiệp một nhìn thấy giọt má.u đó rớt trên ga giường thì Vi hạnh phúc vô cùng, còn vị đại gia thì cười lớn và nói.
- Có lẽ phải làm thêm 1 hiệp nữa thì em mới chắc chắn có thai nhỉ??
- Có thai ư?? Anh đang nói cái gì vậy. Lúc nãy anh đã cho tôi uống thuố.c tránh thai rồi mà.
- Em vẫn tin đó là thuố.c tránh thai á?? Em đúng cô gái ngốc nghếch mà. Đó không phải thuố.c tránh thai mà là thuố.c thụ thai đấy. Anh cố tình cho em uống để em nhanh có bầu.
Khỏi phải nói lúc đó Vi hoảng hốt như nào, cô lao nhanh vào nhà vệ sinh để móc họng nôn ra. Thế nhưng cô không tài nào nôn được, cô bước vào bật khóc nức nở.
- Sao anh lại cho tôi uống cái thứ nước đó. Lỡ tôi có bầu thì làm sao?? Mẹ tôi ốm nặng tôi còn không chăm được. Nếu sinh đứ.a b.é ra thì tôi sẽ không nuôi được nó. Tôi phải làm sao đây…tôi mà có bầu là tôi chế.t.
- Sao em phải chế.t. Anh là bố đứ.a b.é thì tất nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc cho em và con rồi. Ngay từ đầu cho em uống thứ nước đó là anh đã xác định sẽ cưới em rồi mà. Cô gái này ngốc thật đấy.
- Anh cưới tôi ư?? Nhưng anh đâu biết về tôi. Tôi lại chỉ là cô gái nghèo…
- Anh biết về em hơn em tưởng đấy. Nghèo thì có ảnh hưởng gì chứ?? Anh rất phục em vì sự hiếu thảo…anh yêu vẻ đẹp đó của em. Vậy nên em hãy gật đầu lấy anh làm chồng nhé. Em không còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu vì anh tin chắc em sẽ sớm có bầu. Bố mẹ em thì để anh lo…em chỉ cần ngoan ngoãn bên anh thôi.
Nghe đến đó mà Vi rơi nước mắt, vì mọi chuyện đến với cô quá nhanh khiến cô không tưởng tượng nổi. Vi bật khóc như một đứ.a tr.ẻ rồi gục vào vai của người đàn ông đó…có lẽ duyên phận của cô đã đến. Nó tốt đẹp và ngọt ngào…từ nay giống tố đã qua….
Theo Blogtamsu
Nếu chia tay, đừng bắt em phải quên
Thật lòng em chẳng muốn quên anh đâu. Em thèm nhung nhớ, cho dù nhớ một người đã quên lãng em giữa bộn bề cuộc đời. Em thèm khóc, những giọt buồn lăn dài trên má, chạm bờ môi, mặn chát. Nên khi xa nhau, đừng bắt em phải quên, em sẽ không làm được đâu!
Chia tay, sao cứ bắt em phải quên đi tất cả? (Ảnh minh họa: Anh Quân Đỗ)
Ngày rời xa, anh nhắn em một dòng ngắn: "Quên anh đi nhé!", em vô thức gật đầu để chứng tỏ sự kiêu hãnh có thừa. Mà có lẽ thời khắc ấy, em không thể định hình những gì anh đang nói. Rất nhiều. Rất lâu. Rồi anh đi. Để lại em nơi góc phố cũ chỉ là bốn tiếng khô khốc, tàn nhẫn.
Quên anh? Em nên quên điều gì đây? Quên gương mặt, giọng nói trầm ấm hay vòng tay đan chặt mỗi khi bên nhau? Quên những lời hứa ngọt ngào, những ngày yêu đương tha thiết nay đã vụt mất? Hay quên đi điều cuối cuối cùng anh giữ lại cho em ngày hôm ấy: một nụ cười buồn mong manh như mùa thu và bóng hình thân quen lẳng lặng khuất xa, rời khỏi cuộc đời em?
Thời gian dài thật dài, cuộc đời rộng thật rộng. Em vẫn chưa thể ngừng nỗi nhớ về anh.
Thi thoảng em vừa hít thở vừa đi trong hồi ức, gặm nhấm chút kỷ niệm hoen màu còn sót lại từ thưở nào. Ví dụ như con đường ngập đầy lá vàng mà em một mình đi qua hôm nay. Hoặc dòng nhật ký đọng lại tên anh thân thương mà bao lần định xé bỏ em lại không nỡ.
Mới đó thôi mà bất chợt những tin nhắn quen bỗng hóa xa lạ, những cuộc gọi bỗng rơi vào im bặt, những tiếng chuông đổ dài, đổ dài... và dĩ nhiên sau ngày hôm ấy, cuộc sống của hai đứa đều có ngã rẽ riêng. Không đợi chờ.
Chiều nay, trở về phố mưa, ngõ nhỏ ướt nước, em bối rối đứng trước góc phố cũ, bồi hồi thật lâu, để cơn mưa ướt đẫm vai áo và vội cất bước đi tựa như chưa bao giờ đến. Phải rồi! Chia tay, còn nghĩa gì để níu giữ, mỗi người chúng ta sẽ như một cơn mưa lướt ngang trong đời.
Vì anh ra đi quá vội và em không đuổi theo kịp nữa, nên em sẽ nhớ tất cả. Em sẽ nhớ. Nhớ những cãi vã, giận hờn. Cả những lúc cô đơn đến hiu quạnh, cho dù cả khi anh đã quên mất em rồi. Bởi chỉ như thế em mới biết: Em đã yêu anh bằng tất cả những gì em có, cả thanh xuân, cả nồng nhiệt tuổ.i đôi mươi.
Trở về lối cũ, mọi thứ vẫn y nguyên, chỉ có tình yêu là tan vỡ... (Ảnh minh họa: Anh Quân Đỗ)
Bởi chỉ như thế, em mới hiểu: Em đã có một lần yêu hết mình và đau cũng hết mình. Em đã yêu anh, cho dù nước mắt, cho dù buồn đau, cho dù ngàn lần, vạn lần anh dứt khoát chối bỏ tình yêu này. Em đã yêu, chưa một lần hối tiếc!
Một sớm mai thức dậy, em nhận ra mình đang già đi, nhăn nheo và ủ rũ chẳng buồn trò chuyện với bất cứ ai. Suốt cả thanh xuân, em quanh quẩn bên anh, chỉ biết có anh, buồn, vui, hạnh phúc đều cùng anh nên bây giờ bảo em yêu người khác khó khăn biết chừng nào anh biết không?
Em ngại bắt đầu lại mọi thứ, ngại yêu, ngại bước tới và lười vượt qua, nên đến bây giờ, khi nhiều năm trôi đi, em vẫn vậy, vẫn một mình sớm tối.
Em ôm vào lòng những heo may, cho ngón tay rùng mình giá lạnh. Gió đầu mùa. Tình đã ngủ quên mà cứ đau đáu như cơn mơ từng đêm thao thiết. Anh còn ở lại, nơi mùa thu trong em vẫn trong trẻo và ngọt ngào quá đỗi. Nhưng giật mình thảng thốt chỉ là trái tim đang hoài niệm.
Em biết níu vào đâu để bước qua những ngày chênh vênh không tên này? Níu vào mùa thu sợ nỗi nhớ dày thêm khi heo may thổi vào. Níu vào ký ức sợ trượt ngã trong những yêu thương vọng về từ quá khứ xưa cũ. Níu bàn tay anh, nhưng anh đâu còn ở đây, anh xa quá rồi...
Có bao giờ mùa thu ấy trở lại nữa không anh? Cho em được nói một lời sau cuối thôi, rằng những dấu yêu ngày ấy đâu dễ quên lãng. Rằng có bao giờ anh nhớ em, một lần thôi cũng đủ. Tình này còn đong đầy bao nhiêu tiếc nuối, nhớ mong đến bất lực. Chưa bao giờ trong em, tình yêu ấy vội vàng nhạt phai, vẫn vẹn nguyên như thưở mình mới bắt đầu yêu.
Thật lòng em chẳng muốn quên anh đâu. Em thèm nhung nhớ, cho dù nhớ một người đã quên lãng em giữa bộn bề cuộc đời. Em thèm khóc, những giọt buồn lăn dài trên má, chạm bờ môi, mặn chát... nên khi xa nhau, đừng bắt em phải quên, em sẽ không làm được đâu!
Theo Dân Trí
Đi vào đường cấm àng tâm sự: Mình và người ấy đều có gia đình nhưng trót lỡ yêu nhau, ban đầu tưởng chỉ là cơn say nắng nhất thời, đâu ngờ lại thành tri kỷ, mặn nồng. Chỉ khi yêu anh ấy, nàng mới ngộ ra rằng vẫn có thể tồn tại một tình yêu lãng mạn, đắm say bên cạnh một cuộc hôn nhân êm...