Bạn trai trở mặt sau khi lấy đi ‘cái ngàn vàng’ của tôi
Tôi trao anh sự trinh trắng được gìn giữ cả một đời con gái, còn anh lại trả về cho tôi sự khinh bỉ, lạnh lùng.
Năm nay tôi 25 tuổi, đã trải qua một mối tình thời sinh viên, nhưng khi đó tình yêu thật sự trong sáng, không vụ lợi. Hiện tại tôi đang yêu một người đàn ông hơn mình 5 tuổi. Tôi yêu anh thật lòng. 25 năm nâng niu, gìn giữ, cuối cùng tôi cũng trao tất cả cho anh – người đàn ông đến sau. Những tưởng anh sẽ là người đàn ông của đời mình, những tưởng anh cũng yêu tôi chân thành và sẽ lấy tôi làm vợ… nào ngờ, anh ta chỉ lợi dụng tôi để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà thôi.
Ngày định mệnh đó, anh nồng cháy, quyết liệt và hấp dẫn. Còn tôi, dù anh làm tôi đau, hụt hẫng, sợ hãi vì đã trao cho anh tất cả… nhưng tôi vẫn say đắm hòa quyện vào anh, hạnh phúc trong vòng tay anh. Kể từ đó, chúng tôi đã thường xuyên gần gũi thể xác mỗi lần hai đứa có cơ hội ở bên nhau. Tôi nghĩ rằng, anh ấy yêu mình và những gì anh dành cho mình trong suốt thời gian qua là thật lòng.
Khi đó, tôi thấy mình thật ngây thơ, làm sao tôi có thể tưởng tượng được cái sự thật ẩn giấu bên trong con người anh? Với tôi, anh là tất cả, còn với anh, tôi chẳng là gì hết. Rồi một ngày, chuyện gì đến cũng đến… tôi có thai. Trong khi tôi hạnh phúc, sung sướng với niềm vui sắp được làm mẹ thì anh lại tìm cách để thoát thân. Mặc tôi van xin, bạn bè anh khuyên giải, anh vẫn không hề xoay chuyển. Dường như anh biến thành một con người hoàn toàn khác, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi buộc phải đi phá bỏ bào thai đó. Cuộc đời tôi như vậy là là xong, mọi thứ dường như đã chấm dứt từ cái ngày tôi từ bỏ con mình. Trong khi tôi đau khổ đến tột cùng thì anh lại hạnh phúc bên người mới. Với anh lúc này, tôi không còn giá trị gì để lợi dụng. Và rồi anh biến mất trong cuộc sống của tôi, không hỏi han, không trò chuyện, không cần biết tôi sống ra sao sau tất cả những gì anh đã gây ra.
Anh dửng dưng, anh tàn nhẫn, dường như những hậu quả mà tôi phải gánh chịu chẳng liên quan gì đến anh và anh là người ngoài cuộc. Trong mắt anh lúc này chỉ có người mới và anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện để chiếm được tình cảm của người ta, kể cả việc làm tổn thương tôi.
Anh sợ bạn gái mới tổn thương, sợ cô ấy hiểu lầm, sợ cô ấy mất niềm tin vào anh mà không cần biết một sự thật… đó là người bị tổn thương không phải cô ấy mà là chính tôi. Khi ai đó nhắc đến tôi, anh chỉ chép miệng: “Trước đây chúng tôi từng yêu nhau nhưng không hợp nhau nên chia tay”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Không hợp ư? Chỉ đơn giản vậy thôi sao, chỉ một từ không hợp mà anh từ bỏ giọt máu của mình, từ bỏ sinh mạng và tương lai của tôi? Tôi biết anh không yêu tôi, anh không quan tâm đến sự sống chết của tôi nhưng nỗi đau anh để lại cho tôi quá lớn, nó khó có thể lành nguyên được. Tôi không liên lạc với anh, tôi khóa tài khoản mạng xã hội, xóa số điện thoại và thậm chí tránh mặt cả những người bạn của tôi và anh.
Nhưng những lúc cảm xúc bị dồn nén khiến tôi không chịu đựng được, tôi lại nhắn tin vào số điện thoại của anh bởi trong đầu tôi lúc đó chỉ tồn tại duy nhất một số điện thoại đó. Đáp lại tôi là dòng tin lạnh lùng: “Anh chỉ nói chuyện với em khi em tỉnh táo, hãy sống cho tốt”.
Một người như anh – một con người đã vứt bỏ lòng tự trọng và không dám chịu trách nhiệm về việc mình đã làm mà cũng đủ tư cách dạy tôi cách sống sao? Anh không sợ tôi chết, có khi anh còn mong tôi biến mất khỏi thế gian này, điều anh sợ nhất chỉ là mang tiếng ác thôi.
Tôi trao anh sự trinh trắng được gìn giữ cả một đời con gái, còn anh lại trả về cho tôi sự khinh bỉ, lạnh lùng. Nỗi đau quặn thắt trong tim… những lời nói yêu thương, ngọt ngào nơi trót lưỡi đầu môi, những hành động quan tâm ân cần giả tạo của anh lại hiện về. Tôi khóc, khóc cho tôi, cho con, cho cách sống hành xử tàn nhẫn của người đàn ông tôi từng yêu.
Theo Ngoisao
Tôi dại dột vì đã bỏ con để chọn chồng
Tôi nhớ về người chồng trước kia và đứa con trai bé bỏng. Nhưng càng nghĩ đến họ tôi càng cảm thấy khinh bỉ bản thân mình nhiều hơn. Tôi biết, mình đã dại dột khi nhẫn tâm bỏ lại đứa con vì một người chồng không xứng đáng.
Ngày anh nói lời chia tay với tôi không một lý do tạo thành cú sốc quá lớn đối với tôi. Không bao lâu sau, tôi nhận lời lấy một người đàn ông hơn mình 3 tuổi. Người đàn ông đó theo đuổi tôi gần hai năm, nhưng lại chỉ có thể chờ đợi được lời đồng ý của tôi khi tôi đang trong quãng thời gian tuyệt vọng. Ngày tôi bước lên xe hoa, anh cũng đến chúc mừng và nói lời xin lỗi tôi: "Anh xin lỗi, anh cần công việc đó và chỉ cô ấy mới có thể mang nó đến cho anh. Chúc em hạnh phúc bên chồng". Hóa ra là vậy, lý do anh bỏ tôi là vì muốn thăng chức. Tôi cười và chấp nhận sự thật.
Nói đến người đàn ông kia - người mà từ nay về sau tôi sẽ gọi là chồng, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, luôn lo lắng, quan tâm tôi. Anh ấy cũng đủ thông minh để hiểu rằng cuộc hôn nhân này chỉ xuất phát từ tình yêu đơn phương, tôi không hề yêu anh. Thế nhưng, đã nên nghĩa vợ chồng thì phải có trách nhiệm với nhau. Hai năm sau khi cưới, chúng tôi có với nhau một đứa con trai kháu khỉnh. Kể từ đó anh càng yêu thương tôi hơn.
Cuộc sống của tôi lúc bấy giờ có không biết bao nhiêu cô gái mơ ước, chồng tài giỏi, con kháu khỉnh, gia đình giàu có. Thế nhưng khó có ai biết được rằng phía sau bức rèm ấy là sự lạnh ngắt đến tê người. Nhiều đêm thấy anh lặng người hút thuốc ngoài ban công mà tôi chỉ ước gì đó là "anh ấy", nếu là "anh ấy" có lẽ tôi đã chạy ra ôm thật chặt anh từ phía sau, hôn nhẹ lên mái tóc ấy rồi. Nhưng với anh - người chồng mẫu mực của tôi, thì tôi tuyệt nhiên không thể.
Hơn một năm sau kể từ ngày sinh con, tôi đi làm trở lại. Có lẽ vì nghỉ quá lâu nên việc đi làm trở lại cũng gặp không ít khó khăn. Nếu không nhờ các mối quan hệ của chồng, tôi sẽ chỉ có thể ngồi nhà chờ đợi vận may đến.
Anh ấy là một người cha tốt, còn tôi không có đủ tư cách làm mẹ vì đã nhẫn tâm bỏ lại đứa con thơ (Ảnh minh họa)
Nếu không phải vô tình gặp lại "anh ấy" trước cổng công ty, có lẽ sóng gió cũng sẽ không ập đến với gia đình tôi. Vẫn quán café cũ, vẫn hai con người ấy nhưng dường như khoảng cách và không gian xa vời vợi, khiến cả tôi và anh đều ngập ngừng khó nói. Cuối cùng, để phá tan sự im lặng, anh lên tiếng trước: "Em vẫn ổn chứ, anh nghe nói em đã có con. Sống với chồng em có hạnh phúc không?". Dường như những câu hỏi của anh trở nên thừa thãi. Tôi lặng một lúc lâu rồi gật đầu, nói nhanh hai chữ "em ổn". Sau đó, tôi cũng hỏi lại anh: "Anh lấy vợ chưa? Sự nghiệp thành công chứ?". Hai chữ "thành công" như xoáy mạnh vào tim anh.
Anh ấy nói: "Anh ly hôn nửa năm rồi, giờ làm nhân viên cho công ty vật tư. Sau khi chia tay, dường như anh đã mất tất cả". Tiếng thở dài cùng ánh mắt lơ đãng của anh khiến tôi khó thở. Nếu không phải vì tiếng cô phục vụ bàn gọi đúng lúc, có lẽ khi đó tôi đã chạy đến và ôm anh thật chặt.
Thật sự là trong lòng tôi chưa một phút quên anh, chưa một giây nào hận anh cả. Tôi chỉ buồn và hận chính mình đã không mang lại cho anh những gì người khác có thể mang lại, nên mới để mất anh. Kể từ hôm đó, chúng tôi liên lạc trở lại. Tình cảm xưa như được khơi lại mỗi ngày. Lúc này, trong đầu tôi không còn một chút gì nghĩ về người chồng mà chỉ có hình ảnh của anh. Ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau.
Bỗng một hôm, anh nói muốn quay lại với tôi, không thể tiếp tục sống không có tôi. Anh gợi ý muốn tôi ly hôn chồng rồi về sống với anh. Yêu anh thật đấy, nhưng còn con, tôi biết phải làm sao với đứa trẻ. Và chồng tôi, anh ấy không có lỗi, anh ấy thật đáng thương.
Thế rồi, lý trí không thắng nổi trái tim, tôi cầm tờ đơn ly hôn trên tay mà lòng nặng trĩu. Đưa nó cho chồng, tôi tưởng anh sẽ ngạc nhiên và sốc lắm, nhưng ngược lại, anh từ tốn ký vào và nói: "Anh biết, em và Trường đã gặp lại nhau. Hơn thế, anh còn biết hai người thường xuyên gặp mặt. Anh biết sớm muộn rồi mọi chuyện sẽ xảy ra, nhưng dẫu sao cũng cảm ơn vì em đã để lại bé Sơn cho anh. Thằng bé là kỷ niệm duy nhất giữa anh và em mà sau này anh sẽ nhớ. Đi rồi, phải hạnh phúc biết không?".
Ngay lúc đó, hai hàng nước mắt tôi chảy dòng, nhìn con mà trong lòng chua xót. Ôm hôn đứa con bé bỏng mà tim tôi thắt lại. Thế rồi, tôi vẫn quyết tâm xách vali lên và rời bỏ anh.
Bây giờ, tôi viết những dòng chữ này khi hai dòng nước mắt vẫn chảy dài trên má. Người đàn ông trước kia từng bỏ rơi tôi một lần lại nhẫn tâm bỏ rơi tôi lần nữa. Hơn 6 tháng kể từ khi ký vào tờ hôn thú, chính thức trở thành vợ anh, cũng là lúc tôi tiếp tục bị anh đá thêm lần nữa vì lý do sự nghiệp. Nỗi đau như bủa vây lấy tôi. Trước kia mất anh, tôi còn có người chấp nhận ở bên xoa dịu nỗi đau, nhưng giờ đây chỉ có tôi và nỗi cô đơn, lạnh lẽo. Tôi nhớ về người chồng trước kia và đứa con trai bé bỏng. Nhưng càng nghĩ đến họ, tôi càng cảm thấy khinh bỉ bản thân mình. Tôi biết mình đã dại dột khi nhẫn tâm bỏ lại đứa con chỉ vì một người chồng không xứng đáng.
Theo Blogtamsu
"Vợ mà làm gái thì còn lâu mới kiếm nổi 50 nghìn một đêm!" Anh đã nhìn thẳng vào cô mà nói: "Em mà làm gái thì còn lâu kiếm nổi 50 nghìn một đêm! Nếu em muốn làm nữ thần thì xin lỗi, anh đi &'chơi gái' còn sướng hơn!" Cô được sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo có truyền thống lâu đời. Cô xinh xắn, có công việc khá ổn,...