Bạn trai trở mặt sau khi đã lấy ‘cái ngàn vàng’ của tôi
Tôi trao anh sự trinh trắng được gìn giữ cả một đời con gái, còn anh lại trả về cho tôi sự khinh bỉ, lạnh lùng.
Năm nay tôi 25 tuổi, đã trải qua một mối tình thời sinh viên, nhưng khi đó tình yêu thật sự trong sáng, không vụ lợi. Hiện tại tôi đang yêu một người đàn ông hơn mình 5 tuổi. Tôi yêu anh thật lòng. 25 năm nâng niu, gìn giữ, cuối cùng tôi cũng trao tất cả cho anh – người đàn ông đến sau. Những tưởng anh sẽ là người đàn ông của đời mình, những tưởng anh cũng yêu tôi chân thành và sẽ lấy tôi làm vợ… nào ngờ, anh ta chỉ lợi dụng tôi để thỏa mãn ham muốn xác thịt mà thôi.
Ngày định mệnh đó, anh nồng cháy, quyết liệt và hấp dẫn. Còn tôi, dù anh làm tôi đau, hụt hẫng, sợ hãi vì đã trao cho anh tất cả… nhưng tôi vẫn say đắm hòa quyện vào anh, hạnh phúc trong vòng tay anh. Kể từ đó, chúng tôi đã thường xuyên gần gũi thể xác mỗi lần hai đứa có cơ hội ở bên nhau. Tôi nghĩ rằng, anh ấy yêu mình và những gì anh dành cho mình trong suốt thời gian qua là thật lòng.
Khi đó, tôi thấy mình thật ngây thơ, làm sao tôi có thể tưởng tượng được cái sự thật ẩn giấu bên trong con người anh? Với tôi, anh là tất cả, còn với anh, tôi chẳng là gì hết. Rồi một ngày, chuyện gì đến cũng đến… tôi có thai. Trong khi tôi hạnh phúc, sung sướng với niềm vui sắp được làm mẹ thì anh lại tìm cách để thoát thân. Mặc tôi van xin, bạn bè anh khuyên giải, anh vẫn không hề xoay chuyển. Dường như anh biến thành một con người hoàn toàn khác, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi buộc phải đi phá bỏ bào thai đó. Cuộc đời tôi như vậy là là xong, mọi thứ dường như đã chấm dứt từ cái ngày tôi từ bỏ con mình. Trong khi tôi đau khổ đến tột cùng thì anh lại hạnh phúc bên người mới. Với anh lúc này, tôi không còn giá trị gì để lợi dụng. Và rồi anh biến mất trong cuộc sống của tôi, không hỏi han, không trò chuyện, không cần biết tôi sống ra sao sau tất cả những gì anh đã gây ra.
Anh dửng dưng, anh tàn nhẫn, dường như những hậu quả mà tôi phải gánh chịu chẳng liên quan gì đến anh và anh là người ngoài cuộc. Trong mắt anh lúc này chỉ có người mới và anh sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện để chiếm được tình cảm của người ta, kể cả việc làm tổn thương tôi.
Anh sợ bạn gái mới tổn thương, sợ cô ấy hiểu lầm, sợ cô ấy mất niềm tin vào anh mà không cần biết một sự thật… đó là người bị tổn thương không phải cô ấy mà là chính tôi. Khi ai đó nhắc đến tôi, anh chỉ chép miệng: “Trước đây chúng tôi từng yêu nhau nhưng không hợp nhau nên chia tay”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Không hợp ư? Chỉ đơn giản vậy thôi sao, chỉ một từ không hợp mà anh từ bỏ giọt máu của mình, từ bỏ sinh mạng và tương lai của tôi? Tôi biết anh không yêu tôi, anh không quan tâm đến sự sống chết của tôi nhưng nỗi đau anh để lại cho tôi quá lớn, nó khó có thể lành nguyên được. Tôi không liên lạc với anh, tôi khóa tài khoản mạng xã hội, xóa số điện thoại và thậm chí tránh mặt cả những người bạn của tôi và anh.
Nhưng những lúc cảm xúc bị dồn nén khiến tôi không chịu đựng được, tôi lại nhắn tin vào số điện thoại của anh bởi trong đầu tôi lúc đó chỉ tồn tại duy nhất một số điện thoại đó. Đáp lại tôi là dòng tin lạnh lùng: “Anh chỉ nói chuyện với em khi em tỉnh táo, hãy sống cho tốt”.
Một người như anh – một con người đã vứt bỏ lòng tự trọng và không dám chịu trách nhiệm về việc mình đã làm mà cũng đủ tư cách dạy tôi cách sống sao? Anh không sợ tôi chết, có khi anh còn mong tôi biến mất khỏi thế gian này, điều anh sợ nhất chỉ là mang tiếng ác thôi.
Tôi trao anh sự trinh trắng được gìn giữ cả một đời con gái, còn anh lại trả về cho tôi sự khinh bỉ, lạnh lùng. Nỗi đau quặn thắt trong tim… những lời nói yêu thương, ngọt ngào nơi trót lưỡi đầu môi, những hành động quan tâm ân cần giả tạo của anh lại hiện về. Tôi khóc, khóc cho tôi, cho con, cho cách sống hành xử tàn nhẫn của người đàn ông tôi từng yêu.
Theo Ngoisao
Tôi khinh bỉ chính mình khi làm bồ của gái có chồng
Con người ta khi không rơi vào hoàn cảnh sẽ nghĩ mình không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy. Thế nhưng khi bị tình yêu làm cho mờ mắt, tôi đã quyết định làm người tình của cô ấy.
Tôi, một gã đàn ông 30 tuổi chững chạc, điềm đạm, công việc ổn... Tôi được nhiều cô gái theo đuổi. Vậy mà, tôi lại đi si mê em, một người đàn bà có chồng và em hạnh phúc bên chồng.
Tôi gặp em trong một lần rất tình cờ. Em làm ở công ty đối tác, được cử đi làm việc, giao dịch với bên tôi. Lần đầu gặp em, tôi như "chết chìm" trong đôi mắt ấy. Em đẹp lạ lùng, có gì đó vừa kiêu sa, vừa hút hồn, bí ẩn mà như mời gọi. Tôi hiểu vì sao em có giá như vậy trong công việc. Có lẽ công ty tuyển dụng được em cũng là một may mắn bởi vì đưa em đi gặp đối tác thì gần như nắm chắc phần thắng. Em chẳng những đẹp, còn khéo léo và thông minh.
Lần đầu tiên đó tôi không thấy em đeo nhẫn cưới. Em còn trẻ lắm, đôi mắt lúng liếng biết cười khiến tôi bối rối suốt cả buổi. Hôm đó về tôi nhắn tin cho em. Tôi như một kẻ mới lớn gặp cô gái mình yêu phải tấn công ra mặt vì sợ mất. Thật bất ngờ là nàng nhắn lại cho tôi cả tối. Điều đó càng làm tôi nghĩ rằng nàng còn là một cô nàng độc thân.
Lần đầu gặp em, tôi như "chết chìm" trong đôi mắt ấy. Em đẹp lạ lùng, có gì đó vừa kiêu sa, vừa hút hồn, bí ẩn mà như mời gọi. (Ảnh minh họa)
Tôi sa vào lưới tình của cô ấy ao ước có được người con gái như thế để yêu và lấy làm vợ. Sau khoảng 2 tháng hẹn gặp nhau, tôi tỏ tình với cô ấy. Nhưng đớn đau thay, đó cũng là lúc cô ấy thú nhận với tôi rằng đã có chồng. Tôi thực sự không thể nào tin nổi điều đó. Cô ấy nói không đeo nhẫn vì công việc hiện tại không thích hợp để làm như vậy. Tôi sững sờ khi biết cô ấy đã thuộc về người đàn ông khác nhưng lại khấp khởi mừng thầm khi cô ấy thú nhận cũng có tình cảm với tôi.
Con người ta khi không rơi vào hoàn cảnh sẽ nghĩ mình không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy. Thế nhưng khi bị tình yêu làm cho mờ mắt, tôi đã quyết định làm người tình của cô ấy. Chồng cô ấy đi làm, chỉ cuối tuần mới về, vì thế cô ấy khá rảnh rỗi. Cô ấy tâm sự với tôi rất nhiều. Rằng chồng cô ấy là một người đàn ông tốt nhưng tính tình khô khan. Cưới vì tình yêu đấy nhưng hôn nhân thiếu sự lãng mạn, ngọt ngào thì cũng dần trở nên nhàm chán.
Tôi từng hỏi cô ấy có dám bỏ chồng không, thì cô ấy im lặng. Cô ấy nói gia đình là điều rất thiêng liêng, hơn nữa cuộc hôn nhân này của cô ấy không thể chấm dứt vì bố mẹ hai bên gia đình. Hiện tại cô ấy và chồng vẫn chưa có con là vì chồng cô ấy cứ mải mê công việc. Một người chồng khô khan như vậy nên cô ấy cũng không muốn có con ngay mà tìm niềm vui bên ngoài. Và tôi là người đàn ông khỏa lấp được những thiếu thốn trong lòng cô ấy.
Tôi làm người tình trong bóng tối của cô ấy. Cứ khi nào rảnh rỗi là chúng tôi lại đến với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có thể ngu muội dấn thân vào mối quan hệ tai ương này như thế. Nhưng tôi không thể dứt ra khỏi cô ấy. Mỗi ngày tôi nhớ đến cồn cào, mê dại. Tôi còn ghen ngược khi cô ấy bên chồng. Khi bắt đầu mối quan hệ ngoài luồng này tôi đã hứa sẽ không làm gì ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình cô ấy bởi vì rõ ràng cô ấy không thể bỏ chồng, nếu tôi chấp nhận thì mới tiếp tục bên nhau. Do quá yêu nên tôi bất chấp tất cả, miễn được bên cô ấy, dù không có danh phận tôi cũng cam chịu.
Tôi làm người tình trong bóng tối của cô ấy. Cứ khi nào rảnh rỗi là chúng tôi lại đến với nhau. Hầu như một tuần tôi và cô ấy ngày nào cũng gặp nhau, ngoại trừ hai ngày cuối tuần. Khoảnh khắc bên cô ấy thật tuyệt vời nhưng mỗi khi rời xa cô ấy trở về tôi lại thấy khinh bỉ chính bản thân mình.
Nhưng giờ đây, mỗi ngày tôi như một kẻ cuồng tình. Tôi khao khát được gặp cô ấy và cảm thấy không thể chịu nổi việc này hơn được nữa. Mới chỉ có hơn 4 tháng mà tôi cảm thấy ghê tởm bản thân mình. Tôi muốn chấm dứt tình trạng này nhưng lại không muốn mất cô ấy. Liệu tôi có nên gặp chồng cô ấy để công khai mối quan hệ này? Có khi nào một cuộc nói chuyện thẳng thắn sẽ giúp anh ta nhận ra rằng cuộc hôn nhân của họ không còn tình yêu và anh ấy nên chia tay để tốt cho tất cả?
Tôi phải làm sao đây? Tôi không muốn mãi như thế này!
Theo Blogtamsu