Bạn trai tôi vừa bước vào sân, các em tôi chạy dáo dác, còn bố tôi vác dao ra đứng trước mặt anh
Cảnh tượng trước mắt khiến mình hãi hùng. Mấy đứa em và mẹ trốn biệt trong nhà, còn bố tôi vác dao ra đang đứng trước mặt anh…
Mình và anh ấy quen nhau rất tình cờ. Hôm ấy khi đang đi mua sắm cùng với cô bạn gái thì bạn ấy bị kẻ xấu giật mất điện thoại khi đang nghe điện. May mắn có một anh thanh niên nghĩa hiệp đã chặn được tên cướp và lấy lại được điện thoại cho cô bạn mình.
Hai đứa rủ anh ấy vào quán nước ngồi để cảm ơn. Nói chuyện một hồi cho tới khi anh từ từ kéo tay áo len lên hai đứa mới giật bắn mình khi nhìn thấy hình xăm kín mít trên cánh tay anh. Cô bạn đi cùng lịch sự xin số điện thoại của anh nhưng lại cho số điện thoại của mình, mình biết nó lúc ấy run như cầy sấy vì sợ.
Sau đó thi thoảng anh có nhắn tin hỏi thăm và mình phải tiếp chiêu thay bạn. Tất nhiên mình cũng không giấu việc đây là số của mình để tránh bị hiểu lầm. Vài lần nói chuyện thấy tính anh hài hước, vui vẻ khác xa với vẻ bề ngoài. Anh nói vì anh thích hình xăm nên mới xăm, còn công việc hiện tại của anh là lập trình.
Thỉnh thoảng anh tới rủ bọn tôi đi chơi, lúc này cô bạn cùng phòng cũng biết đối tượng anh đang nhắm đến chính là mình nên cô ấy không còn sợ sệt như cái lần đầu gặp anh nữa. Dần dần cô ấy còn thân với anh hơn cả mấy cậu bạn thân trước, lúc giận hờn với bạn trai còn nhờ anh tư vấn giúp nữa.
Mình và anh cũng chính thức giới thiệu nhau với bạn bè. Lần đầu gặp anh đúng là ai cũng sợ, có chị trong công ty còn hỏi mình: “Có phải em bị nó đe dọa bắt yêu không. Chứ nhìn nó cứ như là xã hội đen ấy”. Mình nghe mà phì cười, phải giải thích mãi mọi người mới hiểu.
Hơn một năm yêu nhau, anh quan tâm và yêu thương mình hết mực. Trong khoảng thời gian đó anh còn xăm thêm tên và hình của mình lên ngực. Vậy là khắp người anh, chẳng còn hở chỗ nào không có hình xăm nữa. Khi anh bàn đến chuyện kết hôn, mình chính thức đưa anh về ra mắt gia đình. Anh vui lắm nói mình thu xếp công việc đưa anh về sớm.
Video đang HOT
Thứ 7 hôm đó 2 đứa bắt xe về quê, mình cũng gọi điện trước báo bố mẹ là đưa bạn trai về. Có lẽ bố mẹ mình quá phấn khởi nên chuẩn bị cơm nước sớm để đón hai đứa. Khi tới ngõ về nhà mình bảo anh vào sân trước còn mình nhảy xuống cái ao trước nhà rửa chân cho mát.
Nhưng khi vừa bước xuống bậc gạch dưới ao thì mình đã nghe thấy tiếng hét lớn của đứa em thứ 2: “Mẹ ơi cái chú đến nhà bác Hòa hôm trước đến nhà mình kìa, trốn đi không chú ấy đánh cho đấy”. Thế rồi kèm theo đó là tiếng khóc thét của đứa em gái út mới học lớp 5. Mình chạy vội vào sân xem chuyện gì xảy ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến mình hãi hùng. Mấy đứa em và mẹ trốn biệt trong nhà, còn bố tôi vác dao ra đang đứng trước mặt anh: “Tôi có nợ nần gì các anh đâu. Hôm đó tôi chỉ đến xem thôi mà. Nhưng anh mà làm gì vợ con tôi thì phải bước qua xác tôi trước đã?”. Người yêu mình cũng không hiểu chuyện gì xảy ra miệng thì bảo: “Bác nhầm rồi ạ, cháu… cháu là…”.
- Bố ơi, bố bỏ dao xuống đi. Anh ấy là bạn trai con mà.
- Sao cơ… Thế không phải là bọn đòi nợ thuê ở nhà ông Hòa hôm nọ à. Sao nhìn nó xăm hết người thế này…
Hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, nhưng hai đứa em mình vẫn nhìn anh bằng con mắt sợ sệt, thái độ e ngại. Mẹ mình thì vừa trừng mắt vừa dí vào đầu gọi mình là con dở hơi khi chọn người người đàn ông hầm hố như anh làm chồng.
Hôm sau trở lại thành phố anh cứ cầm tay tôi hỏi: “Bố mẹ ghét anh lắm đúng không. Làm thế nào để bố mẹ em quý anh bây giờ. Anh sợ mọi người không đồng ý cho mình cưới nhau lắm”. Đúng là gia đình mình không có thiện cảm ban đầu trước hình thức của anh, nhưng vì mình rất yêu anh và anh cũng thế. Nhìn anh vò đầu bứt tai mình cũng buồn lắm chỉ còn biết động viên người yêu: “Em sẽ cố gắng thuyết phục bố mẹ, biết bọn mình thương yêu nhau thật lòng chắc bố mẹ cũng sẽ không làm khó đâu”.
Theo Một Thế Giới
Mưu kế thâm hiểm của người đàn bà ấy...
Tôi muốn đợi bố về để nói hết sự thật về người phụ nữ độc ác này. Nhưng thật không ngờ chính bà ta đã gọi điện khóc lóc kể với bố tôi trước.
Tôi năm nay 21 tuổi, đang theo học tại khoa mỹ thuật của trường đại học thành phố. Khi tôi vừa tròn 16 tuổi thì bất hạnh ập đến với gia đình. Mẹ tôi phát hiện mình bị mắc bệnh ung thư dạ dày và đột ngột ra đi sau gần một năm chống chọi với căn bệnh quái ác. Hai bố con tôi sống nương tựa vào nhau cho qua tháng ngày.
Mỗi lần thấy bố nhìn lên di ảnh của mẹ rồi khóc trong đau đớn, tôi thấy thương ông vô cùng! Tôi chỉ mong thời gian sẽ qua nhanh để ông có thể lấy lại được cân bằng rồi vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại.
Tuy vậy chỉ hơn một năm sau ngày mẹ mất, bố tôi bất ngờ thông báo rằng muốn đi thêm bước nữa. Vì thương bố lại nghĩ ông cũng cần có một bàn tay phụ nữ chăm sóc nên tôi đã vui vẻ đồng ý. Tôi mong rằng người phụ nữ bố lấy làm vợ, sẽ yêu thương và chăm sóc cho ông trong những lúc tôi không bên cạnh.
Ngày bố đón vợ hai của mình về nhà, tôi đã phải giật mình thảng thốt. Đó là phụ nữ trung niên ăn mặc sành điệu và trang điểm đậm lòe loẹt. Bố giới thiệu đó là cấp dưới của ông trong công ty và cũng có hoàn cảnh tương tự. Tôi không mấy thiện cảm ngay từ lần đầu gặp mặt nhưng thiết nghĩ vì bố đã chọn, nên cũng tin tưởng người phụ nữ này có thể thay mẹ làm tròn trách nhiệm khi bên ông.
Ảnh minh họa
Từ ngày có thêm vợ mới, bố tôi chỉ chăm chăm vào hạnh phúc của riêng mình mà quên đi đứa con gái duy nhất của ông. Tôi không trách bởi bản thân đã đủ lớn, đủ nhận thức để tự hiểu mọi chuyện. Chỉ có điều, mẹ kế không thích tôi. Trước mặt chồng, bà tỏ ra quan tâm con riêng nhưng sau lưng, bà nghĩ ra đủ cách để tống cổ tôi ra khỏi nhà.
Mẹ kế không chịu nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa. Suốt ngày bà chỉ chăm chú ăn mặc trưng diện để ra ngoài. Vì thế mà mọi công việc trong nhà đều do một tay tôi làm cả. Tuy vậy những gì tôi làm thì bà chưa bao giờ tỏ thái độ vừa lòng mà luôn hách dịch chê bai này nọ. Ngược lại trước mặt bố, bà lại vơ vội công lao về phần mình và nói tôi tiến bộ là nhờ hết ở bà. Thực sự tôi không thể ngờ mẹ kế lại nham hiểm như vậy.
Có lần khi tôi vừa đi học về, mẹ kế đã bắt tôi lau nhà. Tôi không chịu thì bà lại xách xô nước vào tận phòng ép tôi làm bằng được. Thấy thái độ khó chịu của bà nên tôi đã miễn cưỡng đứng dậy làm khi bụng đói meo. Vì sàn nhà vừa lau nên đang ẩm ướt khiến mẹ kế đi và bị ngã.
Thấy cảnh đó, tôi vừa buồn cười vừa hả giận trong người. Vậy mà đến khi bố về, mẹ kế lại khéo léo kể với ông rằng: 'Con bé không chịu giúp em lau nhà còn xô ngã em ra sàn nữa'. Chính lời tố cáo thâm hiểm của mẹ kế mà hôm đó, lần đầu tiên trong suốt 18 năm, tôi bị bố cho ăn tát dù có nói đủ lời giải thích minh oan.
Đến khi tôi đỗ đại học, dù rất muốn kiếm một phòng trọ để ở cho yên tĩnh nhưng mẹ kế vẫn ép bố tôi để con gái phải ở trong khu ký túc xá chật chội và ồn ào. Bà bảo với bố tôi rằng để tôi sống trong đó, nhằm rèn tính tập thể và có thêm nhiều bạn.
Đã vậy mỗi lần tôi gọi điện cho bố nhờ ông chuyển tiền đóng học phí đều bị la mắng đủ điều. Bố bảo đã nhờ mẹ kế chuyển nhiều lần sao tôi còn đòi hỏi mãi. Vậy mà khi hỏi bà thì bà lại nói trắng trợn: 'Tao chỉ có thể gửi chừng đó, mày không được đòi hỏi thêm'. Quá uất ức và tủi hờn, tôi đã phải nuốt nước mắt đi xin phụ việc tại quán cơm sinh viên kiếm thêm thu nhập.
Tuần vừa rồi tôi về nhà, vì đoạn đường khá xa nên khi đến tận cổng, tôi đã chạy ù lên phòng để ngủ cho lại sức. Vậy mà mẹ kế cũng không tha cho tôi khi cứ lên phòng, gõ cửa liên tục kêu tôi xuống phụ bếp. Tôi vừa mệt lại vừa giận nên đã cãi lại khiến mẹ kế mắng xối xả vào mặt. Bà gọi tôi là con mất nết rồi sẽ mắc phải căn bệnh quái ác và chết thê thảm như mẹ.
Những lời bà ta nói khiến tôi dường như muốn nổi điên khi nhắc lại mẹ. Tôi có thể chấp nhận mọi lời sỉ nhục cho bản thân nhưng không thể chấp nhận sự xúc phạm dành cho người mẹ đã khuất được. Tôi uất ức chạy lên phòng đóng kín cửa rồi khóc như một đứa trẻ. Tôi muốn đợi bố về để nói hết sự thật về bà mẹ kế độc ác. Nhưng thật không ngờ chính bà ta đã gọi điện khóc lóc kể với bố tôi trước.
Đến khi bố về nhà, ông không tìm hiểu sự tình đã vội vàng trách mắng tôi vô lễ và tát tôi một cái vào mặt. Nhìn vẻ mặt hả hê của mẹ kế, tôi không sao kìm được nước mắt. Tôi không hiểu tại sao bố vốn thương yêu tôi nhất nhà, giờ lại vì một người phụ nữ tinh quái mà có thể ra tay đánh con gái mình hai lần. Tôi thực sự muốn hỏi ông: 'Con là gì trong cuộc đời bố?'.
Ngày hôm sau, tôi đã thu dọn hành lý lên lại thành phố. Những gì đã diễn ra trong ngôi nhà, gắn bó với biết bao kỷ niệm bên người mẹ hiền và người bố hết lòng yêu thương khiến tôi không thể ở lại thêm nữa. Tôi không biết cuộc sống của mình rồi sẽ ra sao. Bố tôi liệu có suy nghĩ về những việc mình đã gây ra tổn thương cho con gái ông hay không? Biết phải làm gì để cho ông hiểu ra vấn đề bây giờ ? Tôi mong mọi người hãy chia sẻ.
Theo Afamily
Ân hận vì đã quan hệ trước hôn nhân Từ sau khi hai đứa đi quá giới hạn tình yêu, tôi luôn lo sợ anh sẽ rời bỏ tôi. Lo lắng khi một ngày anh không điện thoại, nhắn tin... Tôi và anh yêu nhau được hơn 2 năm, cả 2 đứa cùng quê, quen nhau từ hồi học cấp 1, lớn lên cả 2 cùng ra thành phố học, xin việc...