Bạn trai tát tôi vì… hiểu nhầm
Cái tát của anh ám ảnh tôi lắm, tôi không dám tin người đàn ông mà tôi có thể cắn vào tay đến chảy máu vẫn chịu đựng rồi bảo yêu nhau mà em ác thế, giờ lại tát tôi.
Tôi năm nay 24 tuổi, quen anh và yêu anh từ năm tôi học lớp 12. Lúc đó, tôi không xác định gì về tình yêu học trò này. Không biết có phải duyên số mà tình cảm kéo dài đến 6 năm – khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ chúng tôi hiểu một chút về nhau.
Khó khăn lắm, chúng tôi mới đến được với nhau. Gia đình tôi chê anh ở xa. Bố mẹ chỉ có mình tôi là con gái nên không muốn tôi lấy chồng xa, dưới tôi còn có một em trai đang học lớp 12. Dù bố tôi ngăn cản, anh ấy vẫn kiên trì. Hiện giờ, gia đình tôi rất yêu quý anh ấy, coi anh ấy như con rể vì đức tính hiền lành, chịu khó, có chí tiến thủ của anh ấy và cả cách anh ấy đối xử với gia đình tôi trong suốt từng ấy năm.
Tôi không xinh đẹp nhưng muốn tìm cho mình một bến đỗ an toàn, tôi cũng ra sức thử anh ấy. Yêu anh ấy lắm nhưng những lúc cáu giận, tôi sẵn sàng nói những lời lẽ mà khi nói xong tôi còn không chấp nhận được, huống chi là một người đàn ông với lòng tự trọng rất cao. Vậy mà suốt 6 năm, anh ấy không hề quát nạt tôi. Những lúc tôi sai, anh tìm cách im lặng hay để tôi hết giận, anh ấy mới phân tích cho tôi biết tôi đã sai. Tuy ở trọ xa nhau, nếu tôi ốm, sáng nào anh ấy cũng mua cháo cho tôi. Có công việc gì, tôi kêu, dù mệt hay bận rộn đến đâu, anh cũng sẵn sàng giúp đỡ. Nhiều lần đi làm cả đêm, sáng về, anh ấy vẫn thức để làm xong bài tiểu luận cho tôi. Anh ấy sẵn sàng bỏ hết công việc khi tôi ốm đau để chăm sóc tôi. Anh nói: “Tiền bạc cũng quan trọng nhưng gặp được người mình yêu thương lấy làm vợ thì anh sẵn sàng hy sinh vì người ấy”.
Ảnh minh họa
Tôi vui lắm, mọi người xung quanh ghen tị với tôi vì anh ấy quá chiều tôi, tôi cũng rất hạnh phúc, tôi chưa gặp một người đàn ông nào nhẫn nhịn như thế. Chị họ tôi (40 tuổi) ở cùng tôi ngần ấy năm cũng thắc mắc sao những lần tôi quá đáng với anh, anh vẫn chịu đựng được, không cáu cũng không mắng chỉ cười: “Người yêu em còn trẻ con chị ạ. Cô ấy phải nhẹ nhàng khuyên bảo”.
Video đang HOT
Thực sự, tôi không phải người không có đạo đức, tôi chỉ muốn thử anh ấy thôi. Tôi vẫn tôn trọng anh ấy. Mỗi lần tôi phạm lỗi, anh ấy đều nghiêm khắc ngồi nói chuyện nhưng chưa một lần nặng lời. Gần đây, chúng tôi tính đến hôn nhân vì tôi và anh đều có công việc ổn định, gia đình hai bên cũng đồng ý rồi.
8/3 vừa rồi anh đi tiệc với công ty, về nhà say khướt. Tôi gọi điện, chị gái anh ấy bảo anh đang say khiến tôi giận dỗi. Sau đó, anh ấy xin lỗi nhưng tôi làm ngơ, anh ấy đến thì tôi không thèm tiếp chuyện. Có hôm anh ấy gọi cho tôi gần trăm cuộc gọi, tôi không nghe máy. Anh ấy ngồi dưới mưa gần ba tiếng để chờ tôi về vì tôi giả vờ đi chơi để không phải gặp anh ấy. Khi anh ấy vào đến tận khu trọ của tôi để tìm thì tôi giả vờ say rượu, nhờ bạn trai cùng lớp chở về.
Trong lúc cãi vã, anh ấy bảo ghét nhất con gái uống rượu say rồi đàn ông chở về. Nhỡ trong lúc như thế không làm chủ được bản thân, gặp phải người xấu thì sao. Tôi nói “kệ tôi, anh quyền gì mà cấm”, rồi cứ vênh mặt lên. Thế là tôi đã bị anh ấy cho vài cái tát. Tôi la hét, chửi anh ấy là đồ vũ phu và đuổi anh ấy về. Anh ấy tát xong thì ân hận lắm khóc cùng tôi, kéo tôi lại ôm nhưng tôi càng gào lên đuổi anh ấy.
Đêm đó, hình như anh ấy không ngủ mà nhắn tin với chị họ tôi nhờ tìm cách cứu anh ấy. Mất tôi anh ấy không sống được. Anh ấy không hiểu tại sao lại hành động như thế. Hôm sau, anh ấy xin nghỉ làm, qua nhà tôi khóc rồi quỳ xuống xin tôi tha thứ. Anh bảo suốt sáu năm anh không hề mắng nặng tôi một câu dù tôi có quá đáng thế nào, rồi chăm tôi, tôi có đánh đuổi thế nào anh ấy cũng không đi. Nhân lúc tôi ngủ, anh ấy còn đi mua rất nhiều hoa và một món quà đắt tiền về tặng tôi.
Tôi cũng biết anh lặn lội gần trăm cây số để về nhà tôi đưa quà Tết rồi mùng 3 Tết lại sang nhà tôi. Nhưng cái tát của anh ám ảnh tôi lắm, tôi không dám tin người đàn ông mà tôi có thể cắn vào tay đến chảy máu vẫn cắn răng chịu đựng, rồi bảo yêu nhau mà em ác thế, giờ lại tát tôi. Tôi vẫn còn rất yêu anh nhưng tôi sợ nếu lấy anh, nhỡ tôi làm sai gì đấy, anh nổi khùng lên đánh tôi nữa thì sao.
Chấp nhận lấy anh là tôi không được gần bố mẹ thì tôi sẽ khổ. Xin các bạn cho tôi lời khuyên: Có phải tôi có thái độ không tôn trọng anh ấy, hay trong suốt 6 năm qua chịu đựng, bây giờ anh ấy không nhịn được nữa. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo Blogtamsu
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau...
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau. Có một mối quan hệ chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần.
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau...
Bạn bè bỗng nhiên thấy sao xa lạ, chới với đến thế. Một thời tuổi thơ gắn bó, bao nhiêu kỉ niệm chẳng thể nào xóa được. Nhưng thời gian trôi đi, ai cũng lớn lên, mỗi người mỗi con đường riêng. Một tuần, một tháng, một năm...chúng ta "quên" hỏi thăm nhau cuộc sống như thế nào. Vì sao chúng ta lại quên. Vì cuộc sống này quá vội hay vì lòng người đã có những mối quan hệ khác. Những đứa bạn thân học suốt bốn năm đại học, buồn vui một thời sinh viên đều san sẻ cùng nhau, vụt nhiên đứa kia đi lấy chồng, rồi những đứa còn lại mỗi đứa một phương trời xa lắc. Những cái hẹn chỉ để gặp gỡ buôn dưa lê về cuộc sống mới càng trở nên xa xỉ, rồi những tin nhắn thưa thớt dần, những đêm tán gẫu trên Facebook cũng nhạt...
Đến một ngày chợt thấy cuộc sống quá bộn bề, miếng cơm manh áo đè nặng lên đôi vai gầy, nhớ... rồi nhớ quay quắt những đứa bạn ngày xưa quá. Nhưng đã bẵng đi một thời gian dài chưa "kịp" quan tâm đến nhau. Nỗi cô đơn xâm chiếm trái tim đang muốn tìm lại một sợi dây cả bạn và ta đều vô tình để nó trơ trọi.
Hãy quan tâm bạn bè, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống vì như thế chúng ta mới biết rằng còn có một mối quan hệ cần phải giữ.
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau...
Có một mối quan hệ chúng ta chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần. Khi chúng ta có cảm tình đặc biệt với một người khác giới, và muốn có được tình cảm của họ. Chúng ta tìm mọi cách để quan tâm, chia sẻ mọi thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống. Những lần gặp gỡ, những "cái đợi" chỉ để nhìn thấy đối phương hôm nay thế nào...
Nhưng khi mà biết không thể chiếm được trái tim người kia, ai đó lẳng lặng "rút quân an toàn", ít dần tin nhắn, ít dần những cuộc điện thoại, lần gặp gỡ...Và rồi chúng ta trở nên xa lạ, mờ nhạt trong trí nhớ của nhau. Tại sao chúng ta không thể tạo dựng một mối quan hệ khác khi chưa là gì của nhau, đâu phải chỉ có tình yêu thì mới có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống bộn bề này. Làm bạn cũng tốt chứ sao, vì có thể chúng ta không thuộc về nhau trọn trái tim nhưng biết đâu chúng ta là những người bạn rất thân.
Có một người bạn thân không phải dễ dàng. Vậy thì sao phải ngừng quan tâm nhau khi không đến được với nhau...
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau...
Sẽ có rất nhiều mối quan hệ trở nên có một khoảng cách nào đó vô hình. Chúng ta muốn hỏi thăm, quan tâm nhau một chút nhưng lại sợ lâu lắm rồi không liên lạc, bỗng nhiên bây giờ hỏi thăm có phải là sáo rỗng quá không. Rồi cái tôi của bản thân càng lớn, chúng ta ngại hỏi thăm, sợ hỏi thăm vì rất lâu chưa quan tâm nhau...
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau, chúng ta sẽ thấy cô đơn khi muốn tìm ai đó nói chuyện cũng thấy xa lạ, mờ nhạt...
Theo Blogtamsu
Cho những ngày em chưa kịp lớn... Ở tuổi này của em nói về tương lai vẫn thấy còn xa xôi quá, nói về quá khứ lại thấy mông lung, nói về hiện tại thì chưa có điều gì là chắc chắn. Em dễ bề thay đổi, còn chưa xác định đúng hướng đi, còn ngại ngần va vấp. Gửi tặng những tháng ngày chưa kịp lớn của em tôi!...