Bạn trai suốt ngày nói về mẹ
Anh lúc nào cũng: “Mẹ nấu ăn tuyệt nhất, ở nhà có mẹ tuyệt nhất”. Tuần anh đưa mẹ đi siêu thị mấy lần, còn tôi lóc cóc ship đồ cho khách xa mù mịt cũng không hỏi han.
Tôi giờ mệt mỏi quá, tôi với anh yêu nhau cũng không phải lâu, được gần năm rồi. Chúng tôi đều xác định yêu để cưới vì khá lớn tuổi nhưng anh hẹn tôi đợi năm đẹp tuổi rồi cưới (chậm lắm thì 2 năm nữa) vì anh rất tin phong thủy và kiêng nhiều thứ.
Ảnh minh họa.
Tôi đồng ý chờ, nhưng mới đây tôi thấy chán nản, đúng hơn là muốn buông xuôi bởi anh luôn nhắc tới mẹ, tới nỗi tôi phát ghen tỵ, phát khùng. Tôi biết, thương yêu bố mẹ là điều đáng quý vì người ta có tình cảm, có tình nghĩa, có hiếu nhưng nếu quá đà thì lại sang một cách nghĩ khác.
Video đang HOT
Anh lúc nào cũng: “Mẹ anh nấu ăn tuyệt nhất, ăn cơm mẹ nấu tuyệt nhất, ở nhà có mẹ tuyệt nhất”.Tuần anh đưa mẹ đi siêu thị mấy lần, còn tôi lóc cóc ship đồ cho khách xa mù mịt cũng không hỏi han.
Tới lúc tôi bảo mới đi ship hàng về anh ấy bảo “ Sao em không nói anh qua chở đi? Em làm vất vả quá”. Thú thực lúc đó tôi nghe thấy như đang mỉa mai chứ chẳng thương xót gì, anh muốn giúp đỡ thì đã không cần phải để mình kêu mới làm. Tôi sợ sống không nổi dưới cái bóng của mẹ anh ấy, sợ về rồi anh sẽ nghe lời mẹ quá tôi sẽ tủi thân.
Tôi cũng không phải khó tính, õng ẹo nhưng khá ít duyên với người lớn. Tôi không biết bắt chuyện, không khéo léo trong ăn nói nên sợ không được lòng ai cả. Nói thật giờ tôi hoang mang và cực sợ hãi vì đọc thấy nhiều chị cố chấp lấy về, chồng nghe lời mẹ làm khổ mình đủ đường. Tôi không biết phải làm sao cả.
Theo Phununews
Cuộc sống này nuốt chửng hai đứa mình mất rồi...
Có những ngày chỉ lẳng lặng và khóc. Em vẫn cố gắng sống tốt, vẫn cố gắng vì tương lai, vì giấc mơ của mình, vẫn cố gắng thật mạnh mẽ mà, anh đừng bận tâm.
Chỉ là, có những ngày trở về, em chỉ biết gục đầu xuống gối và khóc. Bộn bề cuộc sống cứ cuốn em đi, năm tháng cứ ngày một dài ra, em mất hút anh trong cuộc sống này tự bao giờ.
Có những ngày chỉ lẳng lặng và nghĩ. Dòng cảm xúc vẫn cứ xoay vần, em chỉ biết lặng im, co mình trong thế giới riêng, những mảnh ký ức rời rạc thay nhau hiện ra trước mắt, em nhớ.
Những bận tâm, câu chuyện ngày thường bủa vây bên cạnh, em lại lo. Đắn đo lựa chọn, nhớ nhớ, thương thương... em lạc bước trong tâm trí của chính mình. Anh, em mệt, và nhớ anh...
Có nhũng ngày chỉ lẳng lặng và nhìn. Những người bước đến, những người đi qua, những người nhịp bước bên cạnh.
Gương mặt này, đôi tay kia, bờ vai này, dáng người kia... bỗng có những lúc em chẳng cảm nhận được gì nữa... những hình ảnh, những con người cứ lướt qua trước mắt, cảm giác bản thân em bỗng trở nên trong suốt và vô lực, cố với tay đến mấy cũng chẳng thể chạm vào những hình hài ấy... em lọt thỏm giữa thế giới rộng lớn này. Nếu thành phố này nuốt chửng em ất thì sao hả anh?
Có những ngày chỉ lẳng lặng và khóc. Em vẫn cố gắng sống tốt, vẫn cố gắng vì tương lai, vì giấc mơ của mình, vẫn cố gắng thật mạnh mẽ mà, anh đừng bận tâm. Chỉ là, có những ngày trở về, em chỉ biết gục đầu xuống gối và khóc. Bộn bề cuộc sống cứ cuốn em đi, năm tháng cứ ngày một dài ra, em mất hút anh trong cuộc sống này tự bao giờ.
Anh... có phải thế giới này nuốt chửng hai đứa mình mất rồi?
Theo Phununews
Ngôn tình không áp dụng vào cuộc đời được đâu, bỏ đi... Đúng là cuộc sống không giống cuộc đời và cuộc đời cũng khôn như trên phim hay trong ngôn tình ta từng đọc. Ngày xưa mình yêu luôn quan niệm vật chất không quan trọng, trước lúc cưới còn nói với chồng là "em không cần anh giàu, chỉ cần đủ ăn đủ sống, luôn yêu thương em và có chí tiến thủ...