Bạn trai quyết không đi nhà nghỉ chỉ vì sợ… tốn tiền
Ngày lễ, ngày tết, Hồi cũng biết ý mua món này món kia tặng người yêu nhưng sau đó, thế nào anh cũng gợi ý để My mua lại món đồ tương xứng.
My mừng quýnh khi Hồi gọi điện báo qua đón đi chơi. Đã mấy tuần kể từ lần cuối cô được người yêu đưa ra ngoài chơi. Vì bình thường, Hồi chỉ đến nhà My chơi khoảng 2 tiếng rồi về.
Tuy anh đến rất đều đặn nhưng chỉ ngồi nhà nên cả hai chẳng có không gian riêng tư với nhau, muốn nắm tay một cái còn khó nói gì đến ôm hay là hôn.
Ngược lại với con gái, bố mẹ cô rất ủng hộ thái độ &’đứng đắn’ của Hồi. Ông bà nghĩ chàng trai này rất được, đang hoàng ngồi trong nhà nói chuyện chứ không đưa con gái nhà người ta ra ngoài này nọ.
Bạn trai keo kiệt. (Ảnh minh hoạ)
Nhưng My thì biết lý do Hồi chỉ đến nhà người yêu chơi rồi về vì tiếc tiền nước non, xăng xe. Lần nào đi chơi bên ngoài cũng thế, My thấy người yêu đắn đo, kèo nhèo từng đồng một với người bán hàng nước ngoài công viên và chẳng khi nào quên hỏi giá trước.
Dù không ưng cái tính bủn xỉn của Hồi nhưng My vẫn yêu do hiểu vì sao người yêu lại chi li đến thế.
Bố anh mất sớm, mẹ bỏ đi lấy chồng từ khi mới lên 5 nên Hồi phải nếm trải đủ cảnh. Hai bà cháu chỉ sống nhờ vào quán bán hàng ăn sáng ở chợ quê nên gia cảnh túng thiếu. Hàng ngày bà dậy từ tờ mờ sáng nấu canh bún rồi đưa cả thằng cháu ra bán cùng.
Sáng ăn bún, trưa ăn bún chỉ đến tối mới được ăn cơm. Bà chắt chiu nuôi cháu đến khi Hồi lên lớp 11 thì bà đột ngột mất. Từ đó anh phải bươn chải một mình vừa kiếm sống vừa kiếm tiền đóng học.
My phục người yêu bởi tính chịu thương chịu khó và thực thà. Quả thực nếu anh không chắt bóp thì chẳng bao giờ qua được thời gian đại học và tích cóp số vốn kha khá như hiện tại.
Dù đã cố dặn lòng không phán xét người yêu nhưng My chẳng khỏi xấu hổ mỗi lần đi cùng anh đi chơi với bạn bè. Nhìn đồ ăn thức uống gì anh cũng bĩu môi, nhăn mặt chê &’cắt cổ’. Trong khi các cặp đôi khác cứ đi chơi là bạn trai chủ động gửi tiền nước thì đằng này Hồi lại nấn ná chờ người yêu móc hầu bao theo tiêu chuẩn, nghĩa là nếu Hồi giả tiền nước một lần thì anh cũng mong đợi My làm thế lần sau đó.
Video đang HOT
Anh thường biện hộ rằng mình sòng phẳng, chẳng ăn của ai thì cũng chẳng ai nên ăn của mình.
Ngày lễ, ngày tết, việc mua quà tặng người yêu là không đừng được, nên Hồi cũng biết ý mua món này món kia tặng nhưng sau đó, thế nào anh cũng gợi ý để My mua lại một món đồ tương xứng. Vốn là con nhà khá giả nên My chẳng tiếc gì người yêu cả. Thường những món đồ cô mua sẽ vượt qua giá trị món quà Hồi sắm cho cô.
Cho đến giờ, sau 2 năm yêu nhau, Hồi và My vẫn chưa bước qua giai đoạn tình yêu trong sáng. Lắm lúc, cô gợi ý chuyện đi &’chỗ vắng’ nhưng anh chàng quyết không chịu vì bảo muốn giữ gìn đến ngày cưới. Sau này, My mới nghĩ ra, người yêu không đi là vì tiếc tiền… nhà nghỉ. Với anh, tiền là máu thịt, là không khí, làm sao anh sống mà mất đi một đồng không đáng tiêu.
Nhiều sự việc như thế cứ liên tiếp diễn ra khiến My cảm thấy chán chuyện yêu đương với Hồi. Cô thương và còn yêu anh nhưng cứ nghĩ đến việc sống cả đời với người chồng keo kiệt là lại thấy đau đầu.
Đến nhà trọ ăn cơm cùng Hồi nhiều lần My biết, dù có bạn gái đến nhưng Hồi nấu cơm chỉ có 2 món mỗi bữa. Anh nói chỉ cần rau và một món đạm là được rồi. Mà nhìn những món có &’đạm’ của anh My không nuốt nổi.
Chẳng cá khô thì cũng trứng rán hành, không lạc rang thì lại là đậu sốt cà chua quanh năm suốt tháng. Thu nhập của Hồi giờ cũng khá, tháng kiếm ngót nghét 17, 18 triệu đồng, thế mà chưa một lần anh mời được My bữa cơm có trên hai món khác &’đạm thông thường’.
Vậy nên hôm nay khi được người yêu gọi điện đón đi chơi, My mừng hơn bắt được vàng. Cô chuẩn bị áo sống, váy vóc từ chập tối để đợi Hồi đến là đi ngay. Đúng là anh đến thật, cầm theo một cái túi có hai chai Lavie trống không đưa cho My rồi thản nhiên bảo cô đi lấy nước đầy vào đó.
Dù không để làm gì nhưng My vẫn làm theo. Lúc chuẩn bị lên xe, cô thấy Hồi cẩn thận ngoắc túi đựng chai vào chỗ treo đồ rồi quay lại nói:
- Mình mang nước ra công viên uống cho đỡ phải mua, gớm, mấy bà bán hàng ở đó cứ gọi là bán đắt cắt hầu, cắt cổ.
My rùng mình hiểu ra. Cô nhảy xuống xe và đi thẳng vào nhà chẳng nói câu gì với Hồi. Mà từ đó trở đi cô cũng chẳng buồn gặp anh lần nữa.
Theo bạn bè kể lại thì hình như cho đến giờ Hồi vẫn không hiểu vì sao My &’tự nhiên’ lại bỏ một người tốt như mình.
Theo Đất Việt
Trong cơn túng quẫn, em bỏ tôi đi
Khi sự nghiệp tôi trắng tay cũng là lúc em xách va ly bỏ đi đến miền đất mới.
Tôi không biết phải làm sao để tìm được em nữa? (Ảnh minh họa)
Tôi đã từng là chủ của một công ty khá lớn. Cách đây 3 năm, trong một lần đi gặp đối tác ở thành phố Cần Thơ, tôi đã gặp em, người con gái xứ Thanh Trì (Trà Vinh). Giọng nói và nụ cười của em đã hút hồn tôi từ cái nhìn đầu tiên. Trái tim tôi đã đập loạn nhịp mỗi lúc được trò chuyện, chia sẻ cùng em...
Phải nói rằng, sau khi ly hôn vợ vào năm 2001, tôi cũng có tìm hiểu khá nhiều cô gái với mong muốn có được một gia đình hạnh phúc. Trải qua suốt 10 năm, tôi vẫn không thể tìm cho mình một nửa phù hợp. Vậy mà, chỉ gặp em trong một khoảnh khắc, tôi đã yêu em từ lúc nào không hay biết.
Sau cuộc trò chuyện, tôi và em trao đổi số điện thoại cho nhau. Cũng từ lần đó, tôi chăm đi công tác tại các tỉnh Đồng bằng sông Cửu Long hơn vì đến đây, tôi sẽ có cơ hội được gặp em. Tôi cho thay nhân viên phụ trách khu vực để tôi trực tiếp chịu trách nhiệm về thị trường của tp. Cần Thơ.
Có hôm vì quá nhớ em mà dù đã hơn 11h đêm, từ Long Xuyên đi Sài Gòn nhưng tôi vẫn phải tạt qua Cần Thơ chỉ để gặp em trong 10 phút. Cũng từ những cuộc hò hẹn như vậy mà em cũng siêng lên Sài Gòn thăm tôi hơn.
Kinh tế quá khó khăn, chứng khoán đi xuống, cuối cùng tôi phải bán chiếc xe hơi, sau đó là bán căn hộ khang trang và khăn gói trở về nhà mẹ đẻ ở. Trong tay tôi lúc đó chỉ còn lại công ty. Nhưng thật may mắn cho tôi, khi đang thất bại trong sự nghiệp thì tình yêu của chúng tôi cũng đã kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc vào tháng 4 năm ngoái.
Nhưng... ngày cưới của chúng tôi đã không được trọn vẹn vì trước đo 3 ngày, mẹ tôi bị tai biến mạch máu não. Cả họ hàng tôi đang háo hức đón dâu mới thì tâm trạng của ai cũng chùng lại. Những người lớn tuổi thì đề nghị tôi hoãn đám cưới vì "ba cháu đã mất, giờ chỉ có mỗi mẹ". Họ cũng khuyên tôi: "Mẹ cháu đang hôn mê chưa biết sẽ thế nào? Lỡ có chuyện gì xảy ra trong ngày cưới thì làm sao cháu về kịp. Hơn nữa, nhà cháu có mỗi cháu là con trai thôi".
Sau hai ngày suy nghĩ, cuối cùng chỉ có tôi, cậu tư, mợ và hai người em họ của tôi đi Trà Vinh dự đám cưới. Tôi biết mình có lỗi với gia đình em nhiều lắm. Tôi đâu có muốn như vậy nhưng hoàn cảnh gia đình xô đẩy thì tôi biết làm sao bây giờ?
Sau đám cưới, mọi người trong họ tôi đều giận và chê trách tôi cũng như những người đi rước dâu cùng. Cứ mỗi lần họ hàng có giỗ chạp là tôi lại phải né. Cũng có rất nhiều câu chuyện không tốt về tôi được mọi người trong họ thêu dệt và chuyền tai nhau.
Vì thương tôi nên em rất thông cảm với hoàn cảnh của chồng. Cưới xong, chúng tôi quyết định lên Sài Gòn thuê nhà ở. Phần tôi, tôi vẫn cố gắng chu toàn mọi thứ, lo lắng cho nhà vợ nhiều hơn để mong phần nào được bù đắp cho em!
Công ty của tôi ngày càng đi xuống, chứng khoán cũng chẳng đi lên, vay mượn, thua lỗ nhiều, cuối cùng tôi cũng phải đóng cửa công ty. Với món nợ còn lại với hai chủ nợ (cũng là anh em họ), tôi xin khất, chờ khi nào thị trường sáng sủa hơn thì trả tiền gốc, không phải tính lãi. Tôi cũng đem chuyện này kể cho vợ nghe và em rất hiểu, chia sẻ với tôi rất nhiều. Dù sao, tôi vẫn còn ít hàng hóa, bán từ từ vẫn trang trải được cuộc sống của hai vợ chồng.
Sau khi cưới được khoảng hai tháng, chúng tôi có mở một quán bán hủ tiếu và sang lại một quán cà phê nho nhỏ, mục đích là để vợ tôi có việc làm và kiếm thêm thu nhập cho em. Nhưng, quán cơm mới hoạt động được một tháng thì đã phải dẹp tiệm vì làm ăn thua lỗ, quán cà phê sau ba tháng cũng đóng cửa vì không thu được đồng nào. Cũng chính lúc đó, vợ tôi bị sẩy thai, em đã khóc lóc rất nhiều.
Khó khăn chồng chất khó khăn, tôi nộp đơn xin việc ở nhiều nơi nhưng không được. Cuối cùng, tôi phải đi làm tài xế dịch vụ, bữa được, bữa không. Những lời hứa về tài chính với vợ, tôi không thể thực hiện được... và vợ chồng tôi cũng bắt đầu lục đục từ đây.
Khoảng một tháng gần đây, người anh họ, cũng là chủ nợ muốn hỗ trợ tôi mở lại công ty. Nhưng khi đặt tiền cọc và sửa sang lại mặt bằng thì có người mua lại số hàng tồn của tôi. Sau khi tham khảo ý kiến hai chủ nợ, tôi đã đồng ý bán. Tôi nghĩ sau khi bán số hàng này, tôi sẽ dùng số tiền để làm vốn cho hai đứa và trả bớt nợ.
Nhưng khi bán được hàng thì hai chủ nợ lại muốn đòi lại hết số tiền trên. Đàm phán với hai người anh họ không được, tôi phải lần lữa hẹn em: " Cho anh thời gian để cân bằng lại cuộc sống, công việc". Tôi biết mình có lỗi với em rất nhiều vì hết lần này lượt khác, tôi hứa hẹn với em nhưng khi có cơ hội bù đắp thì tôi đã không thể thực hiện được.
Tối hôm đó, vợ tôi thông báo sẽ bỏ tôi "không phải vì số tiền đó mà anh không có uy tín". Thật lòng, tôi đâu có muốn tự đẩy mình vào chỗ chết hay muốn tự tay phá nát gia đình mình đâu? Tôi đã cố gắng suốt một thời gian dài nhưng kết quả đâu đã được như ý muốn? Dù tôi hết lời năn nỉ, can ngăn, em vẫn sắp xếp hành lý ra đi và nói rằng: " Em đã cho anh quá nhiều cơ hội nhưng lần này thì không còn cơ hội nào cho anh nữa! Emđã dứt khoát rồi".
Tôi cố gắng tìm mọi cách thuyết phục em. Đến gần sáng, thấy vợ nguôi ngoai nên tôi cũng yên tâm đi làm. Nhưng khi tôi vừa đi được một lúc thì em cũng bỏ đi. Tôi đã điện thoại tìm em về nhưng tình hình lại càng tồi tệ hơn. Em dứt khoát chia tay và tuyên bố: " Giữa chúng ta không còn là vợ chồng nữa và anh không có quyền gì hết".
Hiện tại, tôi không biết vợ mình đang ở đâu. Mỗi tối trở về căn nhà, tôi thấy thật trống rỗng. Qua điện thoại, em bảo rằng: "Bây giờ đã trả nhà và đi đến một nơi khác rồi, anh đừng tìm tôi nữa".
Hôm nay, tôi phải ngồi gói ghém lại tất cả đồ đạc của em để gửi về quê cho má vợ. Nhìn từng món đồ đã từng gắn bó với em, tôi đau lòng quá! Tôi cũng đã gọi điện, tha thiết xin gặp em một lúc, khoảng 30 phút thôi cũng được nhưng em từ chối: " Không muốn gặp mặt anh nữa".
Các bạn à! Thật lòng tôi rất yêu em. Tôi cũng mong muốn đem lại cho vợ mình một cuộc sống hạnh phúc, sung túc... nhưng tôi chưa thể làm được gì lúc này! Liệu không thực hiện được lời hứa với em, có phải là tôi quá đáng lắm không? Bây giờ tôi phải làm sao để em quay về bên tôi?
P/S: Nếu em đọc được những dòng này, anh chỉ mong em hiểu cho anh và suy nghĩ lại, để cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này. Anh sẽ chờ em.
Theo VNE
Thiệt thòi nhiều vì không có kỹ năng sống Tôi luôn tâm niệm rằng khôn ngoan không lại với trời, mình sống tốt sống thật thì chẳng lo gì cả. Đến giờ tôi nhận ra sống đơn giản, suy nghĩ đơn thuần quá, lại không khéo léo trong cách cư xử khiến đi đâu cũng bị thiệt thòi hơn người khác. Ảnh minh họa Tôi có những hoàn cảnh và nỗi khổ...