Bạn trai nói ở với em sướng vì được ‘phục vụ’ chu đáo
Anh còn bồi thêm một câu nữa: ‘Tạm thời thế này chứ sau tính đường mà ‘tếch’, tôi chẳng thích lấy loại con gái cưa 1 tháng đã đổ ngay’.
Chào các anh chị, em là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học thuộc khối kinh tế, hiện đang sống ở Hà Nội. Em chỉ muốn chia sẻ tâm sự này của mình với một ai đó vì nếu cứ giữ trong lòng thế này thì em uất ức mà chết mất.
Nhưng có lẽ ‘tiên trách kỉ, hậu trách nhân’, nếu em không dễ dãi mà sống chung như vợ chồng với anh ấy thì đã chẳng đến nỗi chuốc khổ, chuốc nhục thế này.
Quê em ở một thị trấn cách Hà Nội khoảng 70 cây số. Gia đình em buôn bán đồ điện tử, có cả tiệm kinh doanh xe máy từ lâu rồi nên dù không phải dân thành phố nhưng cũng chẳng thiếu thốn gì.
Ngày lên Hà Nội học, bố mẹ em thuê cho em hẳn một căn phòng riêng, sắm sửa vật dụng đủ cả và tuần nào cũng lên thăm hoặc đón em về chơi – vì nhà có xe ôtô riêng.
Bố mẹ thương em nhiều bởi chỉ sinh được mình em, hai người đã cố chạy chữa nhưng chưa có kết quả gì. Nhưng từ cuối năm trước, bố mẹ em bất ngờ sinh được một em trai nữa nên việc thăm nom con gái cũng thưa dần. Em thì vừa vui, lại vừa buồn. Vui vì có thêm em, còn buồn vì giống như mình bị ra rìa.
Thời gian đầu sau khi mẹ mang thai và không lên thăm thường xuyên được khiến em cô đơn và lạc lõng hơn bao giờ hết. Đúng lúc ấy thì em gặp Tân, một sinh viên trường khác, trong buổi sinh nhật đứa bạn cùng lớp.
Ảnh minh họa
Tân rất đẹp trai, nhìn giống tài tử Hàn Quốc với đôi mắt một mí to và sáng nên ngay từ đầu anh ấy đã được các bạn gái cùng lớp em rất quan tâm. Các bạn ấy cứ trêu anh trong khi anh chỉ ngồi cười mỉm rất dễ thương và quay về phía em.
Ngày hôm sau thì em nhận được điện thoại của Tân, anh nói muốn làm bạn với em. Tình cảm tiến triển khá nhanh vì Tân khéo chiều mà em cũng đang muốn có người bên cạnh. Chỉ 1 tháng sau khi gặp mặt lần đầu, em đã trao Tân nụ hôn trinh nguyên trong thẹn thùng, bỡ ngỡ.
Nếu trước đó vài tháng, ai nói với em rằng chuyện quan hệ ‘vợ chồng’ là bình thường trước khi cưới thì hẳn em đã giẫy nảy lên nhưng sao khi yêu Tân, khi muốn là một phần của anh ấy thì chuyện đó lại đến nhanh đến vậy. Trong chính căn phòng trọ kín đáo của em, vào một ngày mưa như trút nước, em đã trao ‘đời con gái’ cho Tân và em không hối hận vì nghĩ mình đang trao gửi tình yêu đến đúng người.
Video đang HOT
Thời gian sau, hai chị sinh viên ở phòng trọ kế bên em chuyển đi chỗ khác, vậy là Tân rủ bạn trọ cùng với anh về đó ở. Thực ra, Tân vẫn đóng tiền phòng với bạn nhưng toàn ăn ở cùng em mà thôi. Chúng em sống bên nhau khá hạnh phúc, giống như vợ chồng. Ngày ngày, lên giảng đường xong là em về ngay lập tức để nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp. May là nhà em dư giả nên hàng tháng bố mẹ gửi cho em số tiền tương đối, cả tiền tiêu vặt, tiền ăn khoảng 5 đến 6 triệu đồng, còn tiền thuê nhà bố mẹ chuyển thẳng cho bác chủ 3 tháng 1 lần.
Sống với Tân, em càng ngày càng thấy yêu thương anh ấy hơn. Hóa ra, Tân cũng là người thiếu thốn tình cảm. Bố anh hiện không sống cùng hai mẹ con mà ở với ‘bà nhỏ’ tận cửa khẩu, hai người buôn bán giàu có nhưng không cho con cái một xu.
Ảnh minh họa
Tiền ăn học của Tân toàn do mẹ anh chắt chiu dành dụm. Thương bà, em bảo Tân đừng gọi xin mẹ tiền nữa, để em lo tất. Em chỉ cần dè sẻn, không may mặc, mua sắm là đủ cho hai đứa chi dùng. Em chỉ mong anh ấy cố gắng học để sau này ra trường xin được việc ngay rồi sẽ kết hôn.
Em cứ tưởng Tân yêu thương em thật lòng và sống chung vì muốn bên em nhưng thật không ngờ…
Hôm đó, giáo viên của em nghỉ ốm, cả lớp được về sớm 2 tiết. Trong khi các bạn nhanh nhảu rủ nhau đi chơi thì em mau chóng về ngay. Sẵn có tiền bố mẹ vừa gửi, em định mua đồ nấu bún bung, món Tân thích nhất. Khệ nệ xách đồ lên phòng, định ú òa anh ấy cho vui thì chợt nghe thấy anh và cậu bạn đang nhắc đến tên em với giọng rất vui vẻ.
Em cố lén đứng ngoài nghe và những lời nói khiến em không thể đứng vững nổi nữa. Khi bạn Tân khen anh ’số đỏ’, có người yêu vừa xinh gái, vừa chiều chuộng thì Tân cười sằng sặc, anh bảo: ‘Chiêu trò cả đấy, phải biết cách tán thì mới có ‘cơm no, bò cưỡi’ chứ ông’.
Anh còn bồi thêm một câu nữa khiến em ngã quỵ hẳn: ‘Tạm thời thế này chứ sau tính đường mà ‘tếch’, tôi chẳng thích lấy loại con gái cưa 1 tháng đã đổ ngay, sau này, có đứa nào ngon giai hơn mình, chắc gì đã giữ được’.
Quá đau đớn, em bỏ đống đồ nấu nướng đó mà chạy ra ngoài. Chắc tiếng động đã khiến Tân biết, anh đuổi theo gọi nhưng em đã phóng xe vù đi mất. Em làm sao tiếp tục với kẻ sở khanh thế này?
Giờ em vẫn ở nhờ nhà người bạn gái thân cùng lớp. Em chưa muốn phải nghĩ hay làm gì cả, chỉ thấy hối hận vì sự nhẹ dạ, cả tin của mình.
Theo Tinngan
'Em mặc quần áo vào đi, anh thách nó dám làm gì em'
Tôi mở toang cửa phòng ngủ, vừa chỉ mặt cô ả, vừa gào thét. Cô gái kia có vẻ hoảng sợ còn anh ta thản nhiên như không.
Tôi biết, khi tôi kể ra câu chuyện này, có người sẽ mắng tôi 'ngu thì ráng chịu' nhưng nếu ai đã từng ở trong hoàn cảnh của tôi bây giờ mới có thể hiểu và thông cảm cho tôi.
Tôi quen và yêu chồng tôi từ năm đầu đại học. Chúng tôi ở cùng dãy trọ, sự đồng cảm của những người trẻ xa nhà khiến chúng tôi dần xích lại gần nhau hơn.
Khi đó, anh ta hay tìm lý do để đến phòng tôi. Khi thì đem cho tôi vài con cá khô muối ở quê lên, khi lại hỏi tôi có cần ăn khuya không, anh ta mua giúp... Dần dà, chúng tôi trở thành một đôi lúc nào không hay.
Đến giữa năm 2, anh ta gợi ý về sống thử. Lúc đó, tôi cũng băn khoăn, suy nghĩ rất nhiều nhưng nghĩ đã ở chung dãy trọ, lại là người yêu, bây giờ chuyển về ở chung một phòng cũng tốt. Chúng tôi sẽ tiết kiệm được một khoản, rồi được ở cạnh, chăm sóc, quản lý người yêu nhiều hơn. Với những suy nghĩ non nớt ấy, tôi đã đồng ý dọn về ở chung phòng với anh ta.
Ảnh minh họa
Ban đầu, tiền anh ta lãnh hàng tháng đều đưa tôi để tôi lo ăn uống, sinh hoạt cho cả hai. Nhưng dần dần, số tiền đó càng ít đi vì anh ta còn dành để đi đá bóng và tụ tập bạn bè. Tôi phải vừa học vừa làm thêm để có tiền trang trải mọi thứ. Dù chưa là vợ chính thức nhưng tôi phải chu toàn mọi thứ trong sinh hoạt của anh ta, như nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa...
Khi còn ở riêng tôi được anh ta chiều chuộng, đến khi sống chung thì anh ta đã biến tôi thành một ôsin. Nhiều khi bực bội, chúng tôi cãi nhau nhưng chỉ cần vài lời an ủi là tôi lại bỏ qua cho anh ta.
Sau 8 tháng sống chung, tôi biết mình có thai, khi đó, tôi chỉ mới ngoài 20 tuổi. Chúng tôi rối lên, tôi khóc và suy sụp rất nhiều. Cuối cùng, chúng tôi quyết định phá thai dù rất đau khổ. Tôi không dám đến bệnh viện vì sợ bị người quen nhìn thấy, anh ta tìm cho tôi một phòng khám tư nhân nhỏ ở sâu trong ngõ ngách.
Sau ngày hôm đó, tôi luôn bị ám ảnh và đau đớn. Vì cái thai quá lớn, dụng cụ y tế thiếu thốn, nên sức khỏe của tôi bị giảm sút đi nhiều.
Sau khi ra trường, chúng tôi tổ chức hôn lễ. Dù đám cưới diễn ra khi cả hai không còn nồng nhiệt với tình yêu nữa nhưng tôi vẫn cảm thấy công bằng, bởi mình đã lấy được mối tình đầu. Vậy mà tôi đâu ngờ, đám cưới này lại là màn mở đầu cho những đau khổ kế tiếp.
Cưới về, chúng tôi luôn hục hặc nhau. Chuyện trước kia có thể bỏ qua thì giờ cứ như bị châm dầu vào lửa, bùng cháy mãnh liệt. Hơn thế nữa, không kế hoạch gì mà gần 2 năm tôi vẫn chưa có thai. Đến khi nhà chồng thúc giục vợ chồng tôi đi khám để còn chữa trị, chúng tôi mới dẫn nhau đến bệnh viện. Chính lần này tôi nhận được tin sét đánh, tôi bị vô sinh vì bị tổn thương cổ tử cung từ lần phá thai trước. Nghe được điều này, tôi đau đớn muốn ngất lịm còn chồng thì sửng sốt không nói được lời nào.
Ảnh minh họa
Sau khi biết tôi bị vô sinh, chồng tôi thay đổi đến chóng mặt. Anh ta hay mắng nhiếc chửi rủa tôi, thậm chí có lần đuổi tôi ra khỏi nhà trong đêm mưa vì tôi cằn nhằn việc anh ta về khuya. Từ sau lần đó, tôi phải nhẫn nhịn và cam chịu vì không còn đường nào khác cho tôi đi.
Cứ tưởng im lặng là xong mọi chuyện, nào ngờ cứ những ngày cuối tuần tôi về quê chăm sóc mẹ bệnh anh ta lại ngang nhiên ngoại tình, dẫn 'gái' về nhà.
Chứng cứ ngoại tình đầy rẫy nhưng tôi hỏi thì anh ta mắng xối xả rằng anh ta không biết, anh ta còn đổ vấy là có phải tôi dẫn trai về nhà ăn vụng?! Vì phải sống phụ thuộc vào anh ta nên tôi chỉ biết câm lặng, không dám nói thêm lời nào.
Vậy nhưng chiều thứ bảy vừa rồi, khi tôi trở về nhà lấy thêm áo rét, tôi nhìn thấy anh ta đang ân ái với một người phụ nữ khác trên chính chiếc giường của tôi. Tôi mở toang cửa phòng ngủ, vừa chỉ mặt cô ả, vừa gào thét. Cô gái kia có vẻ hoảng sợ, vội lấy khăn trùm người rồi vơ đống quần áo, trong khi chồng giữ tay tôi lại.
Anh ta thản nhiên bảo cô ả: 'Em mặc quần áo vào đi. Anh thách nó dám làm gì em đấy'. Tôi vẫn la hét, mắng chửi cả hai, liền bị chồng tát cho ngã xuống giường. Sau đó, anh ta mặc lại quần áo, đạp thêm cho tôi một cái rồi mới dắt tay cô ả bỏ đi suốt đêm không về. Đêm đó, tôi chỉ biết nằm khóc nức nở, vừa thương cho mình, vừa hối hận.
Ngay sáng hôm sau, tôi dọn về nhà mẹ đẻ ở. Một phần vì tôi muốn chăm sóc mẹ chu đáo, một phần vì tôi không còn muốn chạm mặt anh ta nữa. Anh ta cũng chẳng xuống nhà tôi thêm lần nào.
Có phải tôi đã trả cái giá quá đắt cho sai lầm hồi trẻ của mình? Sao tôi thấy tương lai mờ mịt quá!
Theo Tinngan
Lấy chồng, phụ nữ sợ gì nhất? Phụ nữ lấy chồng sợ gì nhất? Trên cả chuyện mẹ chồng, chuyện bị cắm sừng, ấy là chuyện hôn nhân nhạt nhẽo và phải lấy con cái ra để níu kéo cái "nghĩa" của chồng khi cái "tình" đã cạn. Dưới đây là 5 điều mà các cô nàng đắn đo trước khi gật đầu theo chàng về dinh! Sợ mất tự...