Bạn trai nói một tràng khiến tôi ứa nước mắt mà không từ bỏ được
Lời anh nói rất đúng, tôi cũng hiểu là nếu tôi muốn sung sướng thì phải từ bỏ anh, thế mà tôi không làm được.
Tôi biết Dương thông qua một lần về dự lễ kỷ niệm ở trường đại học. Dương hơn tôi 2 tuổ.i nhưng sớm bươn chải, thành ra mới 27 tuổ.i mà trông anh già dặn như ngoài 30 vậy. Trông anh rất phong trần, thân hình đẹp đẽ cơ bắp bởi lao động nặng nhọc từ sớm, gương mặt góc cạnh đàn ông.
Qua hỏi thăm vài người quen, tôi biết gia đình anh rất hoàn cảnh. Mẹ anh mất sớm, bố thì đang bệnh nặng. Lại thêm cậu em trai cũng đang học đại học năm nhất. Em ấy cũng đi làm thêm nhưng chỉ đủ tiề.n ăn, còn tiề.n phòng trọ với học phí đều là Dương lo cả. Có thể nói, gánh nặng trên vai Dương rất lớn. Đó cũng là lý do anh không yêu ai bởi không có tiề.n đưa bạn gái đi chơi, lại càng không dám hứa hẹn tương lai.
Gia đình tôi thì cũng chỉ thuộc kiểu gia đình cơ bản. Bố mẹ làm công ăn lương, tôi cũng là nhân viên văn phòng, ngoại hình được được một chút thôi. Trước kia, tôi cũng từng có 2 mối tình nhưng chẳng đi đến đâu. Từ ngày biết Dương, tôi cảm phục nên để ý tới anh nhiều hơn và dần yêu anh lúc nào không hay.
Không muốn yêu đơn phương mãi nên tôi đã chủ động nhắn tin bắt chuyện với anh, rồi rủ anh đi chơi. Ban đầu Dương từ chối nhưng về sau thấy tôi kiên trì quá nên anh cũng đồng ý đi ăn vài lần với nhau. Tôi thường chọn những chỗ bình dân, rồi trong bữa ăn thì giả vờ đi vệ sinh để lén trả trước nửa tiề.n cho chủ quán, để không tiêu nhiều tiề.n của anh. Bởi tôi biết anh rất tiết kiệm, cứ nhìn quần áo anh mặc đã được giặt tới bạc cả màu là biết.
Dương đã nói những lời khiến tôi ứa nước mắt mà vẫn không buông tay được. (Ảnh minh họa)
Hôm qua, tôi ngỏ lời với anh. Tôi nói thích anh, yêu anh và muốn anh chấp nhận tình cảm của tôi để chúng tôi có thể yêu nhau như những cặp đôi khác. Tôi muốn được ở bên anh. Nhưng Dương đã nói những lời khiến tôi ứa nước mắt mà vẫn không buông tay được.
Video đang HOT
Anh bảo: “Hiền à, bố anh bị suy thận, tháng nào cũng phải nằm viện vài ngày, sức khỏe yếu không làm gì được. Mỗi tháng anh phải gửi cho bố 10 triệu. Em trai anh học rất giỏi, anh không muốn em ấy vì hoàn cảnh gia đình mà phải từ bỏ sự nghiệp học hành để bươn chải cuộc sống. Nếu chỉ yêu thôi thì anh có thể yêu đương qua đường được chứ anh không thể hứa hẹn cho em một đám cưới bởi chính anh cũng không biết tương lai mình thế nào. Em liệu có chịu khổ được với anh không? Em liệu có cảm thấy tủi thân khi có một người bạn trai nghèo khổ, không thể đưa em đến những nhà hàng sang trọng, không có nhiều thời gian cho em bởi vì anh bạn trai ấy còn đang mải mướt làm thêm làm nếm đủ nghề? Em có xấu hổ với bạn bè không khi yêu một gã 27 tuổ.i nhưng trong tay chẳng có gì? Em cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu em chịu được thì nhắn tin cho anh, còn không thì cứ coi như không có buổi tối hôm nay”.
Đúng là những lời Dương nói rất chuẩn. Là con gái, có ai mà muốn chỉ yêu đương chơi bời qua đường chứ không xác định cưới? Rồi cả tương lai mịt mù nữa. Nhưng bảo tôi từ bỏ anh thì tôi cũng không thể vì lỡ yêu anh, cảm phục và trân trọng anh rồi. Tôi nên làm thế nào đây hả mọi người?
Ngoạ.i tìn.h 5 năm, chồng đòi đền bù tuổ.i xuân trước khi l.y hô.n
Mặc dù hai vợ chồng ly thân vì chồng ngoạ.i tìn.h nhưng khi tôi đơn phương l.y hô.n, anh một mực đòi vợ phải 'đền bù tuổ.i xuân' cho mình.
Vợ chồng tôi ly thân đã 5 năm, kể từ ngày tôi phát hiện anh ấy có nhân tình bên ngoài.
Chúng tôi từng có 3 năm tìm hiểu trước khi về chung một nhà. Ngày ấy, anh chững chạc, đứng đắn. Ba mươi sáu tuổ.i anh mới kết hôn nên tôi tin hai vợ chồng sẽ hạnh phúc, hòa thuận.
Thế nhưng, kỷ niệm 1 năm ngày cưới, anh cắm cho tôi cặp sừng khi cô bồ đến ghen ngược. Lúc này, con gái tôi mới tròn 2 tháng.
Với bản tính cố chấp, đề cao chung thủy trong hôn nhân, tôi không tha thứ cho anh.
Anh va.n xi.n, níu kéo mãi không được đành chọn lựa giải pháp ly thân. Anh lấy lý do con còn nhỏ, cần có bố chăm sóc, khi nào con lớn, l.y hô.n chưa muộn.
Cứ thế, chúng tôi sống chung một nhà, mỗi người một phòng. Nhiều lần, tôi muốn tha thứ cho chồng nhưng thấy anh vẫn chứng nào, tật ấy, bay nhảy khắp nơi với bồ, nên lại thôi.
Kinh tế tôi thoải mái, công việc thuận lợi nên thừa điều kiện ăn diện, du lịch sang chảnh, tập yoga. Từ ngày ly thân, tôi thuê thêm bác giúp việc, hỗ trợ cơm nước.
Vóc dáng tôi ngày một thon gọn, đẹp hơn cả thời con gái. Đôi lần chạm mặt chồng ở nhà, tôi bắt gặp ánh mắt đắm đuối của anh. Tuy vậy, tôi vẫn làm ngơ.
Ly thân được 5 năm, tôi quyết định vào TP.HCM làm việc, định cư. Lúc này, con tôi cũng đã lớn, tình cảm dành cho chồng dần nguội lạnh.
Tôi hẹn chồng về trao đổi, đề nghị anh kí vào đơn l.y hô.n. Chồng bối rối, định từ chối nhưng sau đó, anh đồng ý ký với điều kiện, bán nhà chia đôi tiề.n.
Căn nhà vốn của bố mẹ tôi cho con gái trước khi kết hôn. Khi chúng tôi lấy nhau, anh bỏ ra 300 triệu sửa chữa, thiết kế lại. Bởi thế, tôi không đồng ý chia đôi mà chỉ chấp nhận hoàn trả anh 300 triệu.
Chồng tôi tỏ ra khó chịu, kể lể những gì đã đóng góp suốt 5 năm qua. Trong đó có cả việc anh đưa bố tôi đi viện cấp cứu, trông nom ông 1 tuần trời.
Anh cho rằng, mình xứng đáng nhận nhiều hơn 300 triệu, coi như là khoản tiề.n đền bù tuổ.i xuân.
Chưa kể, anh đòi chia cả đồ đạc, vật dụng trong nhà. Từ cái tivi, tủ lạnh đến tủ quần áo, tủ kệ...
Tôi nghe chồng kể, càng cảm thấy co.i thườn.g anh. Ai ngờ, l.y hô.n đàn ông lại đòi đền bù tuổ.i xuân, tôi càng nghĩ càng thấy nực cười.
Anh luôn nói yêu thương con nhưng khi l.y hô.n, thứ anh quan tâm nhất là tài sản, không nhắc một câu nào đến việc nuôi dưỡng hay trợ cấp con bé. Ngày trước, tôi vì yêu mà mù quáng, không nhìn rõ bản chất tủn mủn đó của chồng.
Hai vợ chồng thương lượng suốt 1 tuần chẳng giải quyết được. Cuối cùng, tôi đơn phương xin l.y hô.n, nhờ tòa phân xử.
Chồng liên tục gây khó dễ, ra tòa hòa giải lần thứ nhất, anh đóng vai hiền lành, yêu vợ tha thiết, xin hàn gắn. Vị chủ tọa nghe cũng phải động lòng, khuyên tôi bình tâm nghĩ lại, cho chồng cơ hội hàn gắn.
Ra khỏi tòa, chồng giở đủ trò khiến tôi phát ngán. Tôi chỉ mong vụ l.y hô.n nhanh chóng kết thúc để giải thoát cho bản thân.
Yêu đơn phương thật khắc nghiệt Sau khi đọc bài: "Yêu đơn phương bạn cùng lớp suốt 10 năm", tôi khá đồng cảm với tác giả vì bản thân cũng như vậy trong suốt 4 năm qua. Câu chuyện của tôi cũng liên quan đến cậu bạn cùng lớp văn bằng hai. Ngay buổi học đầu tiên, trông thấy cậu ấy là tôi đã rất ấn tượng, một chàng...