Bạn trai muốn hỗ trợ em ruột mua nhà
Tôi 28 tuổi, bạn trai 34 tuổi, yêu nhau 8 năm. Anh là tình đầu và duy nhất của tôi đến hiện tại.
Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, tình yêu tôi dành cho anh hoàn toàn không toan tính, không suy nghĩ về điều kiện gia đình, hoàn cảnh. Nhà tôi khó khăn, bản thân là chị lớn trong nhà, đang lo cho em gái học đại học, mức học phí tầm 50 triệu/năm. Nhà anh cũng không ổn hơn, anh là con lớn trong gia đình 3 anh em. Nhà anh vẫn ở thuê vì chưa có tiền mua nhà.
6 năm, chúng tôi cùng nhau cố gắng, vượt bao gian khổ, nghèo khó. Hai đứa cũng tính đến chuyện kết hôn, mua nhà cửa. Tôi cùng anh đi từng con hẻm nhỏ, đội nắng đội mưa để tìm nhà cho phù hợp với số tiền ít ỏi có được. Anh có khoảng 300 triệu, đề xuất tôi vay tín chấp thêm 200 triệu. Số tiền còn lại sẽ vay thế chấp để mua. Đến lúc mua nhà, anh lại báo không cần tiền chỗ tôi nữa, em ruột anh sẽ cho mượn (xem như căn nhà đó không liên quan đến tôi). Thời điểm đó, tôi vẫn không nghĩ ngợi gì.
Chúng tôi thường cãi nhau, tôi không muốn kết hôn sẽ sống cùng với gia đình anh, sợ cãi nhau quá nhiều sẽ phiền lòng mọi người. Tôi giải thích quan điểm của mình để anh hiểu rằng bản thân có thể chấp nhận đi thuê nhà, khó khăn một chút nhưng không đồng ý về làm dâu. Tôi làm như thế để giữ gìn hạnh phúc gia đình, hạn chế mất lòng bố mẹ. Vậy mà cứ nói đến chuyện này là hai đứa lại cãi nhau, anh nặng lời và cho rằng tôi ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân. Tôi tức quá đã nói: “Anh lấy em về làm vợ chứ đâu phải làm ôsin mà cứ muốn làm dâu”. Anh bảo điều đó là xúc phạm quá nặng nề tới gia đình anh. Anh quyết định chia tay và yêu người khác sau một tháng.
Thời gian sau đó, tôi biết anh không có tình cảm nhiều với bạn gái hiện tại, người đó không hỗ trợ được anh trong công việc và cuộc sống như khi anh ở bên tôi. Tôi vẫn chấp nhận ở phía sau, hỗ trợ mọi thứ khi anh cần, luôn mong cuộc sống anh ổn định. Sau nhiều biến cố, anh chia tay người đó. Vì còn yêu nên chúng tôi quay lại. Tôi cứ nghĩ trải qua mọi sóng gió giờ có thể cùng nhau xây dựng tương lai.
Hai năm gần đây, anh kinh doanh không thuận lợi, phải trả nợ rất nhiều: nợ tiền kinh doanh, nợ ngân hàng căn nhà anh đã mua cho gia đình… Tôi chỉ biết ở bên cùng cố gắng, hỗ trợ anh để sớm ổn định rồi mới dám nghĩ chuyện cưới xin. Hoàn cảnh nhà tôi cũng không ổn định nên chẳng dám mạo hiểm, sợ cưới rồi con cái khi kinh tế chưa ổn sẽ tạo áp lực cho anh, dù bản thân rất muốn có con. Vừa rồi anh bảo định hỗ trợ em trai trong việc mua nhà riêng. Em trai đang có ít vốn, giờ sẽ vay thêm ngân hàng, mỗi tháng em tự đóng nhưng khả năng không đủ thì phần còn lại anh sẽ bù cho.
Tôi đưa ra ý kiến, chỉ nên mua nhà cho em trai trong khả năng em ấy có thể trả. Anh còn nợ nần, còn tương lai hai đứa, giờ thêm áp lực trả nợ cho khoản vay của em trai anh thì đến bao giờ chúng tôi mới có thể ổn định. Tôi đã cùng anh cố gắng, đợi anh lo ổn định cho gia đình lớn, nhưng nếu phát sinh thêm nữa thì đến bao giờ mới kết hôn. Phải chi chúng tôi dư giả thì việc hỗ trợ thêm cho em trai không sao, đằng này còn đang phải chạy nợ từng tháng.
Anh hổ thẹn vì chưa lo được gì cho em út, như tôi đang lo cho em gái mình. Tôi không là gì để có quyền lên tiếng về việc anh đang làm, mọi thứ anh tự cân nhắc và quyết định, sẽ hỗ thẹn với gia đình nếu cưới một người vợ như tôi. Anh trách tôi là người sống ích kỷ, chỉ lo cho mình. Người ngoài nhìn vào có thấy tôi là người ích kỷ không? Tôi đề xuất như vậy với anh có quá đáng không? Tôi nên điều chỉnh quan điểm của mình như thế nào để hợp lý?
Chồng không chịu xây nhà vì mê tín
Tôi và chồng kết hôn được 13 năm, có hai con, một trai một gái.
Khi cưới tôi, anh đã có nhà cấp 4. Nhà đó đến nay được hơn 20 năm nên rất xuống cấp. Tôi làm việc cho công ty xây dựng. Do năm nay công ty có ít hợp đồng nên khuyên gia đình tôi làm nhà mới, công ty sẽ hỗ trợ tối đa về mọi nguồn lực; hỗ trợ miễn phí về kỹ thuật; bản vẽ xin phép, công thợ, vật tư đều lấy giá gốc; thậm chí cho mượn tiền không tính lãi một năm.
Cơ hội này rất hiếm, vậy mà chồng tôi nghe anh trai nói tuổi của anh năm nay không làm được nhà nên từ chối. Chồng tôi sinh năm 1972, tôi sinh năm 1980. Nếu công ty tôi làm sẽ giảm chi phí ít nhất khoảng 250-300 triệu. Tôi rất buồn lòng, phân tích đủ kiểu, chồng vẫn không lay chuyển. Chuyên gia và mọi người có thể giúp tôi phân tích để anh thay đổi quan niệm. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Khi tôi sinh con, ngày nào anh rể cũng phục vụ cơm nước, quá áy náy tôi đã biếu một triệu đồng và nói với chồng để rồi nhận được cái kết mặn chát Sau khi sinh con, tôi được anh rể chăm sóc rất chu đáo những bữa cơm ở cữ đủ chất dinh dưỡng, những lúc con khóc anh ấy cũng chạy đến bế giúp và quần áo sơ sinh của con tôi cũng được anh giặt sạch sẽ. Từ ngày anh rể thất nghiệp, một mình chị chồng đi làm không đủ chi tiêu...