Bạn trai mãi quyến luyến tình cũ
Anh bảo trong giai đoạn gia đình khó khăn, cô ấy đã ở bên động viên, chia sẻ rất nhiều, anh rất biết ơn cô ấy.
Ảnh minh họa
30 tuổi tôi cảm thấy sợ, không phải sợ vì mình vẫn một mình lẻ bóng, cũng chẳng sợ vì sao mình khác mọi người xung quanh quá, không gia đình riêng, mà tôi sợ mình mất đi cảm giác yêu thương và mong muốn được yêu thương. Ở bên anh vài tháng, lẽ ra giai đoạn đầu của yêu đương phải là quãng thời gian hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, thế mà tôi chỉ nhớ anh một chút sau nhiều ngày không gặp. Tôi cũng chỉ thương anh và mong muốn ở bên anh một chút. Đâu rồi cái khát khao, cảm giác nhớ nhung ngay cả khi cả hai ở bên nhau như tôi từng có với người yêu cũ? Đâu rồi cái cảm giác có thể hy sinh vì anh, có thể cho anh tất cả, kể cả cuộc sống của mình?
Tôi và anh biết nhau khi cả hai là đối tác trong công việc, sự bất cần trong tôi thu hút anh nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức công việc, bạn bè. Ban đầu là những cuộc gọi hay gặp mặt cách nhau một tuần rồi nhiều hơn nhưng nhiều nhất cũng chỉ vài câu hỏi han hoặc một cuộc gọi trong ngày, đôi khi anh chỉ nhắn vài câu khi tôi đang làm việc rồi im lặng cho đến ngày hôm sau. Anh không có sự quan tâm nhẹ nhàng, chi tiết, gần gũi. Thế là trong lòng tôi bắt đầu so sánh, khác quá cách chăm sóc như tôi từng có. Có phải vì vậy mà tôi không có được tình yêu nồng nàn? Có phải vì vậy mà tôi quen cảm giác có anh hay không có anh cũng không khác nhau nhiều?
Anh chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ với tôi trước bất kỳ ai, tôi không biết bạn bè anh, không biết anh đi đâu, làm gì với ai mỗi tối sau giờ làm, không biết ai hay nhắn tin hoặc gọi cho anh nhưng biết gia đình, quê quán của anh khi chúng tôi mới bắt đầu mối quan hệ. Lúc đó tôi hỏi vì sao anh dắt tôi về nhà, anh hỏi ngược lại, vậy tại sao em lại đi? Vì sao ư? Vì tôi là một người thích đi đây đó, vì tôi buồn, biết về gia đình anh trước khi quyết định đặt một mối quan hệ nghiêm túc cũng nên mà. Còn anh, anh đến thăm gia đình tôi sau gần 6 tháng quen biết và sau khoảng 2 tháng có tình cảm với nhau nhân dịp tết. Tôi vẫn chưa sẵn sàng vì không muốn ba mẹ mình hy vọng bất kỳ điều gì, sợ họ tổn thương nếu mọi chuyện không tốt đẹp. Tôi ngăn anh nhưng anh lại tự gọi điện chúc tết và xin phép mẹ tôi. Đúng như tôi lo sợ và dự đoán, ba mẹ tôi nói thẳng chuyện mong muốn con gái kết hôn, sau nhiều lần nói chuyện anh bảo cho hai đứa thêm chút thời gian để tìm hiểu.
Tôi chưa bao giờ hỏi anh về những mối quan hệ trước kia, anh cũng vậy, tôn trọng quá khứ của tôi. Nhưng vừa rồi, có một cuộc gọi lúc gần 3h sáng cho anh, tôi biết đó là một người con gái, anh bảo người ta mời đám cưới. Sáng hôm sau, anh ra ngoài, điện thoại lại reo, tôi nhìn thây tên người gọi nhưng vờ như không biết rồi hỏi anh ai vậy, anh bảo cùng một người tối qua. Tôi bảo sao anh phải nói dối, buộc lòng anh phải nói với tôi tối qua người gọi là tình cũ. Cô ấy chưa lấy chồng thế mà trước giờ anh nói với tôi cô ấy đã có gia đình.
Video đang HOT
Sau đó tôi không gặp anh một tuần, suy nghĩ rất nhiều và viết cho anh một bức thư về những cảm nhận về việc tôi tôn trọng quá khứ của anh, nhưng anh hãy đặt mình vào vị trí của tôi để hiểu cảm giác mà tôi trải qua, vì sao trong thời gian qua lại dối gạt tôi nhiều như vậy? Anh hồi âm lại, bảo trong giai đoạn gặp khó khăn chuyện gia đình, cô ấy đã ở bên cạnh động viên, chia sẻ rất nhiều, anh rất biết ơn cô ấy. Cô ấy là người con gái rất nặng tình với anh. Anh không nói nhiều về nguyên nhân họ không đến được với nhau ngoài việc cách xa về địa lý. Nếu như cứ luyến lưu nhau, một ngày nào đó gặp lại, liệu rồi anh sẽ cư xử thế nào? Họ có quên rằng họ đã có cuộc sống riêng? Cô ấy có giữ được chung thủy với chồng tương lai khi từng định có con với anh mà vẫn kết hôn với người khác?
Giờ đây tôi không biết nên quyết định như thế nào, lòng trống rỗng, không muốn gặp anh. Có lẽ mọi người sẽ hỏi tại sao tôi đắn đo đến vậy, tại sao không dừng lại. Vì tôi sợ không tìm được ai khác khi đã hứa với gia đình sẽ kết hôn trong năm nay như mong muốn của ba mẹ. Còn nếu tiếp tục tôi cảm thấy bất an và không có cảm giác hạnh phúc gì cả. Tôi là một người ích kỷ? Tôi không bao dung?
Theo Ngôi Sao
Cuộc gọi bí mật của chồng lúc nửa đêm
Nửa đêm, anh lặng lẽ ra ngoài ban công gọi điện cho ai đó gần nửa tiếng. Và sự thật khiến tôi bàng hoàng không thể tin được, người chồng bấy lâu tôi tin yêu nay có thể gục ngã nhanh chóng như vậy.
Chào độc giả mục tâm sự tôi phải cố gắng lắm mới có thể viết ra những dòng này. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tìm ra lối thoát cho cuộc đời mình khi cuộc hôn nhân của tôi đang trên bờ vực tan vỡ.
Tôi đến với anh khi cả hai chỉ có bàn tay trắng. Hai đứa thuê một căn phòng ngoại ô thành phố để sống vì lương ba cọc ba đồng không đủ khả năng để ở một nơi tử tế gần chỗ làm. Nhiều khi nắng nóng chiếu thắng vào mặt, mưa thì dột khắp nơi. Đêm đến người ngủ, chuột hoành hành chạy ầm ầm trên mái tôn. Nhiều lúc tôi đùa với anh, mình ra thành phố đi làm ở một nơi chẳng khác nào chuồng trâu ở quê, vậy mà mọi người ở nhà cứ nghĩ mình cao sang, giỏi giang lắm mới thoát được quê ra thành phố sinh sống.
Lúc đó, chồng tôi chỉ cười động viên tôi cùng cố gắng để vượt qua thời gian khó khăn đó. Ngoài giờ làm, hai vợ chồng tôi còn làm thêm đủ nghề. Mới đầu là bán thêm quần áo vào ban đêm nhưng lãi chẳng được bao, lại còn phải đóng tiền cho "thổ công" của vùng nên vừa hòa vốn. Sau đó, tôi quyết định mở quán bán đồ ăn vặt buổi tối. Sáng nào tôi cũng dậy sớm mua sẵn ốc, chè, và hoa quả,... Buổi chiều, vợ chồng tranh thủ về sớm để chuẩn bị bàn ghế, nồi niêu đồ xôi và nấu ốc. 11 giờ đêm khi đóng quán, tôi lại tranh thủ làm bò khô để giao hàng.
Không ngờ, buôn bán những thứ lặt vặt đó mà vợ chồng tôi kiếm ra thật. Lâu dần tích được ít vốn lại mở quán lớn và thuê người. Sau này, thu nhập hai vợ chồng khá hơn, nhưng tôi vẫn không dừng buôn bán. Chúng tôi đã mua được đất, xây nhà và sinh hai đứa con kháu khỉnh.
Dù biết anh đang qua lại với người tình cũ, nhưng tôi bất lực không thể làm gì được. Ảnh minh họa.
Lúc cuộc sống đã ổn định, vợ chồng đã ngoài 40, những tưởng giờ là lúc có thể toàn tâm cho con cái và hưởng thụ cuộc sống thì biến cố xảy ra.
Nửa đêm hôm đó, khi tôi và con gái nhỏ đang ngủ say, chồng tôi bí mật dậy ra ban công gọi điện cho ai đó gần nửa tiếng. Tỉnh giấc không thấy chồng đâu, tôi ra khỏi giường và thấy anh đang châm điếu thuốc đứng hút một mình ngoài ban công. Anh có vẻ trầm ngầm nghĩ ngợi.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng có điều chẳng lành. Tôi vờ trở lại giường ngủ và bắt đầu âm thầm theo dõi anh. Chiều nào cũng vậy, hết giờ làm là anh rẽ sang một bệnh viện để khám bệnh. Khám xong, anh đèo một người phụ nữ có vẻ mệt mỏi về phòng trọ cách đó không xa. Họ vui vẻ đi mua thức ăn về đó nấu nướng rồi anh ở lại ăn tối luôn. Thảo nào mấy tháng nay, anh thường xuyên báo đi tiếp khách về muộn không ăn cơm tối ở nhà.
Tôi vẫn bình tĩnh chưa ra mặt lúc này. Sáng hôm sau, tôi đã tìm gặp người đàn bà kia nói chuyện. Sau một lúc ấp úng, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như van xin rồi bảo, chồng tôi chỉ là bạn và anh đang muốn mang lại những ngày cuối đời của cô được vui vẻ. Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối và cô ấy chính là người yêu cũ của chồng tôi.
Tôi biết làm sao khi đó chỉ là người bạn mà lại chỉ còn sống không được mấy ngày nữa. Nhưng tôi vẫn không thể yên lòng khi chồng mình giấu giếm đi gặp người đàn bà khác, tại sao họ là bạn mà không thể nói cho tôi biết.
Một tối khác, khi anh cũng lặng lẽ ra ban công hút thuốc, tôi đã dậy hỏi chuyện anh. Anh bảo, anh có lỗi với cô ấy. Trước đây, cô ấy từng có thai với anh nhưng đã bị sẩy vì cô ấy quá đau buồn khi anh bỏ đi không thừa nhận. Sau đó, cô ấy bỏ vào nam sinh sống. Mới đây, cô ấy ra đây chữa bệnh và hai người đã liên lạc gặp lại nhau. Anh muốn bù đắp lỗi lầm của mình cho chị ta nhưng đã quá muộn. Anh cũng không muốn để tôi biết vì sợ lại làm tổn thương một người phụ nữ khác nữa là tôi.
Thế nhưng, thà anh nói trước khi để tôi biết chuyện thì còn đỡ đau hơn. Mọi chuyện vỡ lẽ làm tôi không biết phải sống tiếp như thế nào. Giờ đây, khi anh thú nhận tất cả là muốn tôi phải chia sẻ người đàn ông của mình với chị ta. Tôi cũng là người, cũng là phụ nữ, cũng biết ghen, khó chịu khi chia chung chồng mình với người khác nhưng làm sao tôi có thể đánh ghen với người không còn sống được mấy ngày nữa.
Từ hôm đó, nhìn anh tàn tạ đi trông thấy, mặt không còn sức sống. Tôi không ngờ anh có thể gục ngã nhanh chóng như vậy. Trước đây, khi đói khổ, vợ chồng có lúc không còn gì để ăn, anh vẫn vui vẻ sống, động viên tôi. Nhưng bây giờ, vì một người đàn bà khác mà anh lụi tàn như thế này.
Nhìn anh như vậy tôi càng đau đớn hơn. Thà chia tay, ly hôn được như những người khác, tôi có thể đau lúc đó nhưng còn sống thanh thản hơn. Bây giờ, đêm nào cũng mòn mỏi lo lắng chồng mình với người đàn bà kia đang ở với nhau mà bất lực không thể làm gì. Tôi phải làm thế nào đây để không còn vướng bận những suy nghĩ mệt mỏi lúc này? Xin hãy tư vấn giúp tôi.
Theo Nguoiduatin
Ngượng đỏ mặt vì hành động của chị chồng và gã đàn ông lạ Chuyện tới nước này, tôi chẳng thể chịu đựng hơn được nữa nên đòi chồng ra ở riêng. Nhìn mặt tôi đỏ ửng rồi nghe chuyện chị chồng và gã đàn ông đó, chồng rất thương tôi nhưng chưa chấp nhận ngay được. Mới tốt nghiệp, tôi vào làm việc tại một công ty tổ chức sự kiện, còn anh là lập trình...