Bạn trai không tiếc lời để nói xấu tôi để lấy lòng cô gái khác
Tôi hoàn toàn chết đứng khi biết được sự việc này. Thật sự có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ người mình tin tưởng nhất lại đối xử với mình như thế.
ảnh minh họa
Khi viết ra những dòng này chính là lúc lòng tôi tràn ngập căm phẫn và đau xót. Tôi sinh ra trong gia đình không mấy khá giả nhưng tôi rất có ý thức cố gắng học hành. Với thành tích học tập tốt, tôi tự tin về tương lai phía trước của mình. Cũng giống như những bạn sinh viên khác, tôi đã yêu. Người ấy của tôi vẫn còn đang đi học, chúng tôi hẹn ước sẽ đi đến hôn nhân khi cả hai ra trường, có công việc ổn định.
Cùng là sinh viên năm cuối, cả tôi và anh đều rất bận rộn nên ít gặp nhau và trò chuyện, kể cả những cuộc điện thoại và tin nhắn cũng không thường xuyên. Bản thân tôi luôn nghĩ tình yêu không nhất thiết lúc nào cũng phải kè kè bên nhau, vừa yêu nhưng cũng vừa chu toàn mọi điều xung quanh thì sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều. Tôi đâu biết rằng khi mình dành trọn một niềm tin bền vững cho anh và cho tình yêu của hai đứa là lúc ở sau lưng tôi, anh đã âm thầm phản bội.
Cuối tuần trước, thời tiết dễ chịu, nghĩ đã lâu hai đứa không gặp nhau, tôi dậy sớm ghé qua chợ mua ít đồ, dự định sẽ đến phòng trọ của anh rồi hai đứa cùng nấu nướng. Khi tôi đến, anh vẫn còn đang ngủ. Thấy tôi, anh có vẻ bất ngờ nhưng không mong đợi lắm, lúc đó tôi chỉ nghĩ anh đang ngủ mà bị quấy rầy nên hơi khó chịu.
Khi anh đi đánh răng rửa mặt thì báo thức điện thoại reo, tôi tắt giúp anh, vô tình ấn mở luôn tin nhắn gửi đến mà anh chưa đọc. Đọc tin nhắn mà tôi cảm thấy người mình rũ rượi, chân không còn đứng vững. Đó là tin nhắn từ số điện thoại anh lưu là T gửi đến với nội dung: “Em nghĩ không sớm thì muộn anh cũng phải dứt một lần cho xong thôi. Biết là thương nhưng mà bạn gái có tính xấu như thế thì cũng chẳng cưới làm vợ được đâu anh à”.
Video đang HOT
Tin nhắn được gửi đến vào đêm qua, tôi đoán anh ngủ quên nên chưa đọc. Tôi vào hộp thư đi, lật lại những tin nhắn anh đã gửi, đa số đều xoay quanh tôi. Anh kể với cô gái kia rằng tôi đanh đá và ghen tuông quá mức khiến anh thấy sợ, nói tôi rất ích kỷ và không quan tâm anh đang nghĩ gì, ước rằng tôi được một phần như cô T đó thì anh cũng đỡ đau đầu. Anh còn nói thêm rằng muốn chia tay nhưng vì nghĩ đang học năm cuối, sợ tôi buồn rồi ảnh hưởng đến việc học nên đành phải chịu đựng. Tôi chết lặng khi biết được sự việc này. Thật sự có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ người mình tin tưởng nhất lại đối xử với mình như thế.
Rời khỏi phòng trọ khi anh còn loay hoay trong nhà tắm, tôi đi như người mất hồn, cũng chẳng nhớ làm cách nào mà mình về được tới nhà. Điện thoại trong túi reo liên tục nhưng tôi không nghe, đoán chắc anh ra mà không thấy tôi đâu nên gọi. Chúng tôi đã yêu nhau từ hồi cấp ba, hai bên gia đình cũng biết và đồng ý, thậm chí ba mẹ cũng đã bàn với nhau chuyện cưới xin sau này.
Giờ tôi phải làm sao với con người tồi tệ ấy? Lòng tự trong bị tổn thương sâu sắc của tôi không cho phép mình tha thứ cho anh. Nhưng chuyện này không chỉ là chuyện hai đứa, mà còn cả người lớn của hai bên gia đình. Tôi thật sự bế tắc, không biết mình phải giải quyết thế nào.
Theo VNE
Cảm ơn anh đã đi qua đời em
Biết rằng giờ không còn là của nhau như đã ước hẹn nhưng em vẫn thổn thức khi nghĩ đến anh.
Vậy là đã gần 8 năm trôi qua em đã không gặp anh kể từ buổi chia tay ở ga tàu quê anh năm đó. Vẫn biết giờ không còn có thể là của nhau như đã ước hẹn nhưng sao lòng vẫn thổn thức khi nghĩ đến anh, đến những kỉ niệm của chúng mình.
18 tuổi, em xa nhà đến một miền đất mới. Em không biết được nơi đó đã trở thành 1 phần quan trọng trong kí ức thời con gái của em. Nơi- em đã gặp và đã yêu anh- mối tình đầu.
Anh còn nhớ buổi tối lần đầu tiên anh đến phòng em ở KTX không? Em đã rất thích khi nhìn anh cười, nghe anh nói chuyện, một giọng nói miền Trung rất lạ nhưng thật ấm áp với em. Em và anh đã đi dạo rồi trò chuyện rất lâu dưới trời mưa nhẹ trong khuôn viên của trường mình, đi qua khung cửa sổ lớp học - nơi mà sau buổi tối đó anh đã chuyển lên ngồi cùng em ở bàn đầu. Cuộc sống của em có thêm sắc màu mới từ khi có anh.
Anh còn nhớ không buổi tối 7/3? Anh hẹn gặp em ở phòng trọ và đã nói là anh thích em. Em nói không thế vì em nghĩ quê hai đứa mình ở xa nhau quá, liệu rồi tình yêu của mình sẽ đi đến đâu? Đêm đó em đã rất buồn, em đã khóc vì đã không dám nói lên tình cảm của mình. Em đã nói với chị Y và chị đã giúp em và anh đến với nhau.
Em còn nhớ rất rõ cảm giác hạnh phúc và ấm áp khi lần đầu tiên anh nắm tay em, anh đã hôn lên má em. Mãi mãi em không bao giờ có thể quên được.
Em không biết bắt đầu từ đâu để viết cho anh? Cũng như những tình yêu sinh viên khác, tình cảm của em và anh cũng trải qua nhiều cung bậc yêu - thương - hờn - giận. Có những buổi tối đi dạo qua những hàng cây tuổi 16 dọc đường Lê Lợi, mình cùng nắm tay nhau và cùng thưởng thức những món ăn bên đường mà em rất thích. Cũng có những lúc hờn giận làm cả hai rất mệt mỏi, nghĩ lại thấy mình thật trẻ con, yêu nhiều mà giận cũng nhiều. Nhiều năm rồi không biết vết thương trên vai trái anh có còn sẹo không?
Anh có nhớ quán cafe Hạ Hồng? Quán có rất nhiều đèn bóng nhiều màu ấy? Mình còn có thể đến đó cùng nhau một lần nữa không anh? Chắc không còn được nữa rồi anh à.
Định mệnh đã cho mình gặp nhau nhưng có lẽ duyên phận mình không thể ở bên nhau phải không anh? (Ảnh minh họa)
Anh đã nói anh sẽ ra với em vậy mà nụ hôn ấy là lần cuối, một vòng tay ôm thật chặt để rồi mãi xa nhau.
Em như người mộng du trong khoảng thời gian dài. Em đã đớn đau trong nỗi nhớ anh đến cùng cực. Anh không điện thoại, không thư từ, không liên lạc. Em cô đơn, trống rỗng. Vẫn biết cả anh và em đều có lí do của riêng mình. Anh chưa có gì trong tay, còn em không thể ra đi cùng anh.
Em ở lại quê và trả lại cho anh lời ước hẹn. Hai năm sau em lập gia đình, em báo tin cho anh. Lúc đó, em không biết cảm giác của anh ra sao, nhưng mà chỉ mới đây thôi khi em nhận được tin nhắn của anh "Anh sắp cưới" em mới biết được cảm giác của anh khi đó. Chắc cũng giống em bây giờ. Nhắn tin lại cho anh "Chúc mừng anh" mà sao nước mắt cứ tuôn rơi. Vậy là hết thật rồi một lời hẹn ước đã chia đôi. Anh cất vào góc riêng, em để trong tim miền kí ức ngọt ngào.
30 tuổi, 12 năm biết anh, 5 năm có anh để rồi mỗi đứa một nơi với nhiều điều còn dang dở. Mình đã hứa sẽ cùng nhau Đà Lạt, đến thung lũng tình yêu, anh sẽ hái cho em nhiều hoa dã quỳ, anh hứa sẽ đưa em đi thăm động Phong Nha quê anh, anh hứa sẽ nắm tay em đi hết cuộc đời...
Anh còn nhớ không buổi tối hôm em ở nhà anh mình cùng nhau ngồi dưới trăng và anh đã nói: nếu chúng mình xa nhau, khi nào có trăng em hãy nhìn lên thì cũng sẽ thấy anh cũng đang nhìn trăng và nhớ về em. Vậy mà đã bao mùa trăng qua đi và anh cũng đã hứa sẽ tặng em chiếc vòng cổ màu trắng trong ngày cưới của em.
Định mệnh đã cho mình gặp nhau nhưng có lẽ duyên phận mình không thể ở bên nhau phải không anh? Giờ đây mỗi người một phương trời, khoảng cách đã rất xa rồi nhưng em và anh vẫn luôn giữ được kỉ niệm và hình ảnh đẹp về nhau. Vậy là hạnh phúc rồi phải không anh?
Cảm ơn anh đã cho em tình yêu đầu thật đẹp, trong sáng. Cảm ơn anh đã đi qua cuộc đời em. Cảm ơn anh đã cho em miền kí ức ngọt thời con gái ngọt ngào.
Anh yêu! Xin được gọi anh một như vậy bởi đây là lần cuối em viết cho anh. Như em đã hứa với mình, khi nào anh có người thương thì em sẽ trở về là hoài niệm của riêng anh. Em yêu anh!
Theo VNE
Cái giá của tình yêu (P.13) Anh ôm chặt cô vào lòng. Hơi ấm cơ thể anh lan sang người cô khiến cô cảm thấy ấm áp hơn. Sau khi dọn dẹp xong, cô lên phòng ngồi nói chuyện với mẹ anh, còn anh và ba bàn chuyện công ty ở dưới nhà. Mẹ anh hỏi thăm về gia đình, cô cũng thành thật trả lời. Rồi bà nhìn...