Bạn trai không “ăn bám” nhưng vẫn không chịu đi làm
Tôi chưa biết phải bắt đầu như thế nào. Anh không “ăn bám” tôi nhưng anh cũng không chịu đi làm. Mùa hè năm nay là tròn một năm chúng tôi ra trường…
Ảnh minh họa
Tôi và anh học cùng lớp đại học. Ra trường, tôi nhanh chóng tìm cho mình một vị trí khá “hot” là nhân viên kiểm toán của công ty nước ngoài. Công việc bận rộn nhưng tôi không phải đi làm thêm chỗ khác vì mức lương ở đây đủ để một nhân viên mới ra trường hài lòng. Còn anh, như một số người nhận xét là “số khổ”. Cầm tấm bằng loại khá nhưng anh vẫn chưa trúng tuyển ở đâu cả.
Thấm thoát gần nửa năm, tôi đã tích góp nhiều kinh nghiệm trong công việc thì anh vẫn tay trắng. Bố mẹ vẫn đều đặn chu cấp tiề.n hàng tháng giống như lúc anh còn trên ghế giảng đường. Anh vẫn ở cùng nhà trọ với một đứa em và chỉ về ngủ buổi tối. Còn ban ngày, anh lại sang nhà trọ của tôi. Cả hai cùng ăn sáng, anh đưa tôi đi làm, rồi anh về nhà trọ, truy cập mạng Internet và tìm kiếm việc làm trên mạng.
Ngày nào cũng thế, cứ lặp đi lặp lại khiến tôi phát chán. Nhưng nhìn anh vẫn chưa có việc làm, chắc anh còn bức xúc hơn tôi, chẳng lẽ tôi lại làm anh thêm khó xử. Qua bạn bè, tôi cũng biết nhiều đơn vị tuyển người, rồi bảo anh nộp hồ sơ. Anh có đi phỏng vấn nhưng chẳng có kết quả. Tôi vẫn không hiểu tại sao nữa, hay tại mình không có ai quen biết, tại mình không có tiề.n đút lót nên bị trượt?
Anh chị của tôi bảo rằng “tôi phải giục anh đi làm, ra trường lâu rồi mà chẳng thấy sốt ruột gì cả. Một người đi làm còn chưa đâu vào đâu, đằng này, một thằng con trai mà không chịu khó, sau này có lấy nhau thì em sẽ là người vất vả đấy”.
Video đang HOT
Tháng trước, anh chị tôi có người quen tuyển nhân viên bán hàng. Anh chị có nói qua với tôi khuyên anh đi làm tạm một thời gian, khi có ngân hàng nào tuyển người thì đi phỏng vấn. Tôi bàn với anh nhưng anh nói không thích, phải làm đúng ngành cơ.
“Làm đúng ngành thì ai chả muốn”- tôi hơi khó chịu.”Nhưng bây giờ chưa làm được thì có thể làm việc khác. Mới đầu thì học hỏi kinh nghiệm. Xã hội bây giờ thiếu gì người làm trái nghề…” tôi hơi rung rung nước mắt nhưng tôi chẳng khóc được, nói thật là tôi chỉ thấy tức giận thôi.
Mâu thuẫn giữa chúng tôi lên đến đỉnh điểm khi một người bạn của tôi đang cần gấp một nhân viên chăm sóc khách hàng tại Sơn Tây. Tôi vội vàng gọi điện cho anh là đến gặp ngay đứa bạn để nhận công việc nhưng một lần nữa anh từ chối. Tôi cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh trả lời tôi là: “Anh không hợp với công việc đó, chỗ đó xa trung tâm, anh muốn làm đúng nghề”…
Tôi quá thất vọng về anh, tôi đã quát vào máy điện thoại là anh có bị điên không? Người ta chẳng có việc mà làm, đây có việc còn không chịu đi. Anh định ở như thế đến lúc nào. Không lo đi kiế.m tiề.n mà nuôi thân. Anh còn định “tử tế” đến bao giờ”… Nói xong tôi thấy mình hơi quá đáng nhưng tại lúc đó tôi đã quá ức chế nên mới phát ngôn như vậy.
Buổi chiều, anh không đón tôi như thường lệ, tôi gọi điện thì anh tắt máy rồi nhắn tin lại là “em đi xe ôm về”. Tôi rất bực mình, thấy chán.
Chúng tôi lại trở nên im lặng suốt một thời gian dài. Sự im lặng khiến tôi thấy lo lắng cho tương lai của mình. Là con gái, tôi cũng muốn người yêu, mà sau này là chồng có công ăn việc làm, có thể lo tài chính cho gia đình. Với lại bây giờ cơ quan đi liên hoan hay sinh nhật đứa bạn, tôi toàn đi một mình dù đã có người yêu. Anh không chịu đi cùng và nói nếu tôi thích thì cứ đi một mình. Có lần thì tôi tự đi, cũng có lần tôi không đi nữa.
Hàng tháng, anh vẫn đưa cho tôi một ít tiề.n bảo là tiề.n ăn. Tôi không lấy, tôi bảo khi nào anh đi làm, kiếm thật nhiều tiề.n thì em lấy. Tôi biết, đấy là tiề.n bố mẹ anh gửi ra. Tháng nào cũng thế.
Gia đình tôi thấy anh như vậy cũng ái ngại. Bố mẹ tôi có nói đại ý là con gái thì phải biết giữ thân giữ mình. Họ còn nghe đâu đồn đại là tôi đi làm để nuôi anh khiến tôi thấy thương anh vô hạn. Anh không lấy của tôi một xu. Anh vẫn đối xử tốt với tôi dù thỉnh thoảng chúng tôi có cãi vã chuyện đi tìm việc.
Tôi chưa biết phải bắt đầu như thế nào. Anh không “ăn bám” tôi nhưng anh cũng không chịu đi làm. Mùa hè năm nay là tròn một năm chúng tôi ra trường…
Theo Afamily
Mạnh mẽ khi chồng đi ngoạ.i tìn.h
Em thà chấp nhận cho con mình mang tiếng là không có cha, chứ còn hơn để con mình có một người cha không tốt.
Đây là điều em từng trải qua, dù em mới chỉ có 25 tuổ.i, chồng em năm nay 30 tuổ.i.
Em là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì mẹ em nói rằng phụ nữ mà yếu đuối về mặt lý trí quá thì rất dễ bị tự mình đi lạc vào con đường đau khổ sau khi lập gia đình. Em đã có một bé được hơn một năm tuổ.i. Trong thời gian em mang thai, em có phát hiện chồng em ngoạ.i tìn.h với một cô gái vẫn đang là sinh viên.
Khi phát hiện ra, em đã trực tiếp gọi điện thoại cho cô gái ấy để nói phải trái nhưng rất lịch sự. Cô ấy là sinh viên nhưng cô ấy nói chuyện theo kiểu "hàng tôm, hàng thịt", nhưng không vì chuyện đó mà em sợ. Em hỏi chồng thì anh lại chối và có khi la mắng em.
Và rồi sức người cũng có hạn, lại một lần nữa em gọi cho cô ấy nhưng lần này em gọi để cám ơn cô ấy. Em nói với cô ấy rằng: "Chị cám ơn em rất nhiều, trong thời gian chị mang thai, đã có em chăm sóc cho chồng chị để anh ấy không phải tìm đến các loại gái đứng đường bên ngoài". Và khi chồng em về em cũng đã nói với anh ấy rằng: "Nếu anh thích và yêu cô ấy thì hãy nói với em, em sẽ cưới cô ấy và cho anh, để không phải lén lút".
Ảnh minh họa
Sau đó em đã quyết định ly dị, suy nghĩ của em rất đơn giản, ly dị để tìm con đường khác hạnh phúc hơn. Em thà chấp nhận cho con mình mang tiếng là không có cha, chứ còn hơn để con mình mang tiếng có một người cha không tốt.
Và cái gì dễ chia sẻ thì đối với em nó không còn giá trị nữa... Nhưng làm được điều này thì các chị nên phải mạnh mẽ một lần, và đừng bao giờ nghe lời xin lỗi của đàn ông ngoạ.i tìn.h. Bởi thực ra mà nói thì "ngựa quen đường cũ", hãy suy nghĩ cho cuộc sống của mình. Nếu chồng tốt thì con mình mới tốt, chứ đừng tạo cho con mình một người cha. Nếu cuộc sống không hạnh phúc, thì chẳng khác nào chính mình đang tự hại mình và hại con mình. Hãy thay đổi để làm chủ bản thân và làm chủ gia đình và đặc biệt làm chủ được cả cánh mày râu.
Theo VNE
"Xanh mặt" vì vợ... đại sĩ diện Vợ anh đại sĩ diện, quyết "chơi trội" bằng cách tài trợ 15 triệu đồng để cả phòng mua chậu địa lan biếu Tết sếp. Quý và Thu (Thanh Trì - Hà Nội) vừa cưới nhau được gần 1 tháng thì Tết đến. Muốn để cho nàng dâu mới thể hiện tài tháo vát cũng là để Thu quen dần với việc trong...