Bạn trai keo kiệt, cưới hay nói lời chia tay
Theo ý anh thì chúng tôi chỉ nên mua sắm những thứ cần thiết như giường chiếu, màn tủ, thiệp cưới… Mà cũng chỉ chi tiêu vừa phải trong khoảng có thể cân đối…
Cả một người con gái vậy mà anh chỉ chịu chi có vài triệu vậy ư? Cưới vợ mà anh còn tiếc rẻ mấy đồng bạc thật không thể chịu nổi.
Khi tôi viết những dòng tâm sự này. Tôi không muốn bất cứ một người con gái nào rơi vào hoàn cảnh giống như tôi. Chỉ bởi vì yêu phải một người bạn trai keo kiệt, ky bo mà tôi phải đau khổ, mệt mỏi như thế này.
Tôi năm nay 25 tuổi, tôi và bạn trai đã có khoảng thời gian yêu nhau dài hơn hai năm. Cả hai gia đình đều biết và cũng rất ủng hộ tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi cũng cảm thấy khá hòa hợp trong tình yêu, sở thích và đang có kế hoạch làm đám cưới vào thời gian tới.
Ngày cưới cũng được hai bên gia đình bàn bạc, xem xét và có dự định. Nhưng kể từ đây tôi lại thấy hai chúng tôi có những bất đồng. Nguyên nhân cũng chỉ tại người yêu tôi quá keo kiệt, ky bo tính toán cặn kẽ, chi ly mà ra.
Chuẩn bị làm đám cưới nên chúng tôi đang tính cho việc chụp ảnh cưới làm kỷ niệm. Là con gái tôi nghĩ mình chỉ có một lần lên xe hoa nên tôi dự định sẽ chụp một album thật tráng lệ, với không gian ngoài trời thật lãng mạn, lung linh. Dự tính chi phí chỉ khoảng trên 15 triệu.
Xe đón dâu cũng phải loại xe sang trọng, và nhất định là phải dùng hoa tươi, quay phim. Chúng tôi cũng đã tham khảo giá cho dịch vụ này nó chỉ mất 15 triệu, bao gồm cả xe cô dâu và hai xe đưa đón hai họ nhà trai, gái. Vì gia đình hai bên khoảng cách cũng đến cả chục cây số nên việc đi xe ô tô đón đưa, đưa dâu là tất yếu. Hơn nữa gia đình tôi là gia đình bố mẹ đều làm kinh doanh nên quan hệ khá rộng, quan khách cũng thuộc tầng lớp sang trọng vì thế không thể làm đám cưới quá đơn giản được.
Video đang HOT
Còn các khoản như giường, màn, tủ để quần áo và bản trang điểm, in thiệp cưới nữa cũng phải làm cho tươm tất một tí chứ không thể làm quá xuề xòa đơn giản quan khách sẽ chê cười. Tôi nghĩ mình là con gái cả đời cũng chỉ có một lần lên xe hoa thôi nên thỏa mái một chút…
Vậy mà khi nói đến đây người yêu tôi cứ nhảy chồm chồm lên. Anh kêu cả hai còn trẻ mới ra trường đi làm được vài năm nay. Hơn nữa thu nhập cũng không cao, lương anh cũng chỉ có trên 5 triệu một chút. Giờ chi tiêu hoang phí rồi sau này cưới xong vợ chồng nai lưng ra mà gánh khoản nợ thì sẽ vất vả.
Theo ý anh thì chúng tôi chỉ nên mua sắm những thứ cần thiết như giường chiếu, màn tủ, thiệp cưới…Mà cũng chỉ chi tiêu vừa phải trong khoảng có thể cân đối. Khoản ảnh album chỉ nên gói gọn trong khoảng 3-4 triệu, xe cộ cũng đơn giản, vẫn đi ô tô đón dâu và xe các cụ hai họ, bạn bè nhưng hoa tươi, phim ảnh thì bỏ nên chỉ mất khoảng 4 triệu thôi.
Gia đình đã lo khoản tổ chức cỗ bàn nên sau khi cưới xong vợ chồng không phải nợ nần quá nhiều. Tiền nong sẽ dành dụm để chuẩn bị cho việc sinh con đẻ cái sau này và hơn nữa còn để dành tiền tiết kiệm để mua nhà, trang trải cho cuộc sống…
Thật không ngờ yêu nhau đã từng ấy thời gian đến khi chuẩn bị làm đám cưới tôi mới nhận ra rằng mình chưa hiểu nhiều về người mà mình định cưới làm chồng. Con gái quan trọng nhất là ngày cưới vậy mà anh quá tính toán. Giờ tôi đang nghĩ không lẽ anh đánh giá tôi rẻ rúm đến thế ư?
Cả một người con gái vậy mà anh chỉ chịu chi có vài triệu vậy ư? Cưới vợ mà anh còn tiếc rẻ mấy đồng bạc thật không thể chịu nổi. Vì thế tôi không biết có nên tiếp tục cưới anh hay nói lời chia tay con người keo kiệt này nữa. Chị nào đi trước có thể cho tôi một lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Sống thử một năm hứng trăm trận đòn
18 tuổi, tôi quyết định sống thử với anh... đê giờ đây, tôi phải hứng chịu những đòn roi, mắng nhiếc, sự khinh bỉ của anh.
Tôi và anh quen nhau trong đám cưới chị họ tôi. Anh hơn tôi 7 tuổi, dạn dày, chín chắn, lại thêm đường công danh mở rộng trước mắt đã khiến tôi si mê, ngưỡng mộ. Thế nhưng, khoảng cách địa lý, công việc bận rộn, anh chỉ thỉnh thoảng về thăm tôi, rồi lại vội vàng ra đi. Tôi chống chếnh, bơ vơ, lạc lõng khi thiếu anh. Và với quyết tâm đến với anh, tôi quyết định rời xa gia đình theo anh lập nghiệp nơi đất khách.
Cuộc sống một mình nơi xa lạ, nỗi cô đơn, sự sợ hãi khiến tôi như sợi dây thường xuân bám lấy anh không dứt. Cùng hoàn cảnh xa gia đình, lại không có ai thân thích nên chúng tôi quyết định chung sống với nhau.
Những ngày đầu sống cùng anh, cuộc sống hai đứa như một thiên đường. Tôi chăm chút từng bữa cơm, lo cho anh từng giấc ngủ và đáp ứng thường xuyên những đòi hỏi sinh lý của anh.
Những gì trong trắng nhất của người con gái, tôi đã trao trọn cho anh khi vừa bước vào đời. Lúc đó, tôi đâu có nghĩ xa xôi, chỉ muốn là vợ anh, được ở bên cạnh anh, được yêu anh hết mình. Tôi không màng đến hai chữ trinh tiết, không quan tâm những người xung quanh nói gì, bởi tình yêu mù quáng đã khiến tôi không làm chủ nổi bản thân mình.
Sau quãng thời gian ngắn sống trong niềm hạnh phúc, yêu thương, anh bắt đầu giở chứng. Tôi không đi làm thêm nên anh phải lo cho tôi ăn học, lo cho cuộc sống cá nhân của hai đứa khiến anh mệt mỏi và sinh ra cáu bẳn.
Giữa trưa nóng gay gắt, anh phi xe từ công trường về nhà với hơi men nồng nặc, ép tôi phải làm "chuyện ấy" để thỏa mãn cơn dục vọng, những bực tức vừa xảy ra ở nơi làm việc. Khi tôi cự tuyệt, anh chửi mắng tôi thậm tệ, tát tôi một cái đau điếng kèm theo câu nói phũ phàng: "Tao nuôi mày như một con hàng, cho mày tiền ăn học, mày phải phục vụ tao". Tôi ghê sợ anh, thấy anh như mất hết phần người để lộ ra bản năng của một con thú hoang đang đói khát trước con mồi. Tôi khóc lóc, còn anh bỏ ra đi.
Tôi không đủ dũng cảm để rời xa người đàn ông vũ phu này (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, anh trở về nhà xin tôi tha thứ vì không làm chủ được mình trong cơn say. Tôi dễ dàng chấp nhận, bỏ qua cho anh bởi tình yêu không gì có thể đánh đổ. Tôi lại ngả vào lòng anh, lại để anh thỏa mãn với một "con hàng" mà anh đã sỉ nhục lúc trưa.
Cuộc sống càng ngày càng khó khăn khiến anh ngày càng khắt khe, cáu gắt với tôi nhiều hơn. Anh đã chán tôi, chán những ngày tôi xin tiền đóng học, xin tiền lo cho việc sinh hoạt cá nhân... và rồi anh lại đắm chìm trong hơi men với đám bạn. Trở về nhà, anh sai khiến, đánh đập, mắng nhiếc tôi... và bắt tôi phải dọn dẹp đống nôn mửa của anh.
Tôi chỉ biết ngoan ngoãn làm theo lời anh, nghe những gì anh sai bảo để tránh cãi vã, xung đột to tiếng. Trong cơn say, bao nhiêu bực dọc vì công việc, cuộc sống anh đều đổ lỗi tại tôi. Tôi làm cho đời anh mất tự do, tiêu pha hạn hẹp, thậm chí anh còn xát muối vào tim tôi khi cặp kè với một người con gái khác. Tôi chỉ biết nín lặng, khóc trong đau khổ, chịu đựng nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sống với nhau một năm, bao nhiêu thói hư, tật xấu của anh phơi bày trước mắt tôi. Tôi không nhớ anh đã cho tôi biết bao trận đòn, những lần mắng chửi, những câu sỉ vả thậm tệ...
Anh so đo, tính toán, sống vụ lợi cho bản thân, chà đạp lên người con gái của anh như một thứ đồ vật. Biết bao lần tôi muốn rời xa căn nhà ấy, xa anh để khỏi phải chịu sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần nhưng tôi lại không dám bước đi. Bởi lẽ, tôi đã sống với anh như vợ chồng, đã trót yêu anh, nên tôi không dám rời xa anh.
Tôi không đủ dũng cảm để đối diện với một người đàn ông khác khi đã chẳng còn trong trắng. Bạn bè tôi sẽ nghĩ gì, gia đình liệu có thấu hiểu cho tôi khi trao thân, gửi phận nhầm cho một gã Sở Khanh? Tôi sống mà như chết. Tôi phải làm gì để chấm dứt cuộc tình đầy oan nghiệt này?
Theo VNE
Tôi qua đời chồng... em là trai tân Làm sao tôi có thể chấp nhận được tình yêu của một chàng trai ở tuổi mới lớn? Cuộc sống hôn nhân của tôi trước đây thật kinh khủng, nó khiến tôi cảm thấy nghẹt thở mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Có những lúc tôi đã muốn tìm đến cái chết để giải thoát cho bản thân mình... nhưng khi...