Bạn trai cũng bỏ tôi vì… nghèo
Anh đã phụ tình tôi, lẳng lặng bỏ đi không một lý do, không một lời từ biệt.
Đọc chủ đề này tôi lại nghĩ về chuyện quá khứ của mình. Cách đây 7 năm, tôi cũng có một tình yêu đẹp kéo dài 3 năm với một người bạn cùng quê. Chúng tôi cùng lớn lên trong cảnh nghèo khó ở một vùng trung du, và cùng ra Hà Nội học đại học, rồi chúng tôi yêu nhau.
Tình yêu thời sinh viên đẹp và trong sáng vô cùng, chúng tôi hứa hẹn với nhau sẽ làm đám cưới sau khi ra trường, nhưng rồi mọi chuyện lại không như lời hẹn ước, anh đã phụ tình tôi, lẳng lặng bỏ đi không một lý do, không một lời từ biệt.
Bao nhiêu lần tôi hẹn gặp anh để tìm một lý do nhưng anh đều từ chối, anh bảo “Duyên chúng ta chỉ có thế thôi”. Cho đến bây giờ tôi vẫn ấm ức vì điều đó, thà rằng anh cứ nói rằng vì tôi nghèo, gia đình tôi không có ai giúp đỡ, lấy tôi anh sẽ không được nhờ vả,… đằng này anh chỉ im lặng.
Ít lâu sau anh cưới vợ, cô gái ấy trước đây chẳng xa lạ gì với tôi và anh. Cô gái ấy cũng kém tôi về học thức, sắc đẹp, nhưng có một thứ cô ấy hơn tôi đó là được sinh ra trong một gia đình giàu có ở một thành phố lớn, chứ không xuất thân từ nông thôn nghèo hèn như tôi và anh.
Video đang HOT
Lấy cô ấy, anh sẽ được bố mẹ vợ lo cho đủ thứ, lại được sắp xếp công việc ở Thủ đô, điều mà anh và bố mẹ anh luôn mơ ước từ khi bước chân vào cổng trường đại học.
Đám cưới của anh và cô gái ấy diễn ra đã được hơn 6 năm rồi, nhưng tôi không bao giờ quên ngày hôm đó. Cái ngày tôi đã khóc thật nhiều, khóc vì hận anh, vì thương cho số phận nghèo của mình để bị người ta phụ bạc.
Nhưng cũng chính từ cái ngày hôm đó, tôi hiểu rằng anh là một người đàn ông không đáng để tôi yêu, không đáng để tôi khóc, anh không xứng đáng với tình yêu của tôi đã dành cho anh.
Tôi cố quên anh đi, lao đầu vào công việc và may mắn đã đến với tôi, tôi đã gặp được người đàn ông của đời mình. Người đàn ông ấy cũng xuất thân từ quê nghèo, khi cưới nhau chúng tôi chẳng có gì ngoài tình yêu và sự tôn trọng dành cho nhau.
Đến bây giờ, sau 4 năm làm đám cưới, cuộc sống có ổn hơn nhưng chúng tôi vẫn đi thuê nhà để sống, có điều, tôi chưa bao giờ cảm thấy ân hận vì đã lấy anh. Anh bảo với tôi, 10 năm sau đám cưới anh sẽ mua cho mẹ con tôi một ngôi nhà, và tôi tin vào điều anh nói.
Còn người cũ của tôi, sau khi làm đám cưới với cô gái kia, anh ta lại thường xuyên liên lạc với tôi, dù tôi chẳng bao giờ đáp lại. Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn tìm cách liên lạc với tôi, tôi cứ tự hỏi lòng mình vì sao lại thế. Phải chăng sống với một người vợ không có tình yêu, anh ta cảm thấy thiếu hạnh phúc? Nếu là như vậy tôi cảm thấy thương hại cho anh ta.
Theo Đất Việt
Chồng lấy tôi không phải vì tình yêu
Anh đến với tôi không phải là tình yêu mà đơn giản chỉ là lúc anh cảm thấy chống chếnh nhất thì tôi xuất hiện.
Chúng tôi đến với nhau khi cả 2 đã trải qua một mối tình dang dở. Anh quan tâm đến tôi nhiều hơn khi biết tôi đã chia tay người yêu. Rồi anh nói anh yêu tôi, tôi là người quan trọng nhất trong trái tim anh bây giờ và mãi mãi về sau. Dù rằng tôi hơn anh 2 tuổi.
Tôi như một người "chết đuối vớ được cọc", nên đã yêu anh mà chẳng suy nghĩ điều gì. Mãi bây giờ tôi mới hiểu rằng những điều anh nói với tôi chỉ là gian dối, anh chẳng yêu gì tôi, nhưng anh muốn cưới tôi, chỉ đơn giản vì nếu lấy tôi anh chẳng phải lo lắng gì nhiều, vì tôi là một cô gái thông minh, cá tính, có công việc ổn định và tự lo nổi cho mình.
Có lẽ tôi khác hẳn với người con gái trước đây anh đã yêu và anh nhìn thấy ở tôi những điều cô gái ấy không có như trình độ, công việc ổn định, và sự chín chắn. Bởi cô gái đó trẻ hơn tôi và anh gần 10 tuổi, lại chưa học hết cấp 3, chẳng có nghề nghiệp gì ra hồn.
Dù chưa cưới, nhưng hai người họ vẫn sống với nhau một thời gian dài, trong khoảng thời gian ấy anh là người đi kiếm tiền về để cung phụng, nuôi dưỡng tình nhân, quá mệt mỏi, vất vả với một người phụ nữ như vậy nên anh đã chủ động chia tay với cô ấy.
Rồi anh gặp tôi, cuộc gặp gỡ rất tình cờ vào một buổi chiều tôi một mình lang thang tại công viên do bị người yêu bỏ, chúng tôi nhanh chóng làm quen. Đang trong lúc quá buồn và cần người tâm sự, tôi đã kể anh nghe chuyện của mình, rồi từ đó chúng tôi trở nên thân thiết, yêu nhau và cưới.
Tôi đã hạnh phúc biết bao nhiêu trong ngày cưới vì nghĩ anh yêu tôi như những điều anh nói, giống như tôi yêu anh mà chẳng suy nghĩ tính toán gì.
Nhưng tôi đã lầm, gần đây anh hay đi làm về muộn, tôi cứ nghĩ công việc của anh bận rộn nhưng hóa ra anh lén lút đi hẹn hò với người cũ, rồi cô gái ấy điện thoại cho tôi bảo hãy nhường chồng lại cho cô ấy, họ đã mất nhau mấy năm và giờ mới tìm lại được, xin tôi đừng chia cắt họ vì chồng tôi không hề yêu tôi.
Tôi chết đứng với lời đề nghị thẳng thắn đến thô thiển của người tình của chồng, tôi đã khóc nhiều và hỏi anh ấy nghĩ gì về những lời cô ấy nói. Tôi đau buồn hơn khi anh nói rằng đó là sự thật, anh đến với tôi không phải là tình yêu mà đơn giản chỉ là lúc anh cảm thấy chống chếnh nhất thì tôi xuất hiện và anh ngỡ đó là tình yêu.
Hóa ra tôi chỉ là vật thế để anh cố quên đi người con gái kia sau những chuỗi ngày mệt mỏi vì phải lo cho cô ấy chuyện cơm áo. Anh đến với tôi chỉ đơn giản vì anh nghĩ sẽ chẳng phải lo gì cho tôi, vì tôi tự lo được cho bản thân mình.
Anh có thể bỏ người con gái kia để đến với tôi thì cũng có thể bỏ tôi để quay lại với cô gái đó, nhưng còn đứa con của chúng tôi, thì anh tính sao đây? Chẳng lẽ anh là người cha vô trách nhiệm như vậy sao?.
Theo Đất Việt
Chồng tôi là ...con hoang Chồng tôi không có bố và tôi luôn có cảm giác chồng tôi cảm thấy mặc cảm và thiếu tự tin về việc đó... Chồng tôi cũng là con của một bà mẹ đơn thân. Mẹ chồng tôi xấu gái, lại sức khỏe không được tốt nên mãi không lấy được chồng. Mẹ chồng tôi kể, sống ở quê nhưng mãi đến năm...