Bạn trai cờ bạc, nên cưới hay nói lời chia tay
Gia đình thì cứ giục cưới hoài để bố mẹ còn yên lòng. Vậy mà trong thâm tâm em cứ rối bời, đắn đo mãi. Cưới nhau rồi anh có thay đổi hay là càng ngày càng sa lầy vào ván bài đen bạc…
ảnh minh họa
Em năm nay 25 tuổi, cái tuổi không còn trẻ của một người con gái. Trước kia khi còn là sinh viên em cũng đã từng trải qua một mối tình. Trong thời gian yêu nhau chúng em cũng có với nhau bao nhiêu là kỷ niệm và để chứng minh cho tình yêu đẹp đẽ ấy em đã không tiếc đời con gái mà đã hết mình dâng hiến cho người yêu cái quý giá nhất. Vậy mà sau khi ra trường anh ấy một mực nói lời chia tay mặc cho em tìm mọi cách níu kéo.
Quá đau khổ, em đã chả còn thết sống gì trên đời này nữa, trong thâm tâm em chỉ muốn chết quách đi cho xong. Chính trong lúc em đang tuyệt vọng nhất thì anh xuất hiện. Anh như một làn gió mới thổi vào tâm hồn em, mang một hơi thở ấm áp sưởi ấm con tim em đang tan chảy.
Biết chuyện em đã từng có người yêu và đã lỡ trao thân cho người đàn ông trước nhưng anh vẫn tỏ ra quan tâm, ân cần chăm sóc em. Anh nói ai cũng có những lỗi lầm, điều quan trọng là từ những lỗi lầm đó con người ta biết cách đứng lên hoàn thiện mình. Anh chấp nhận là người đến sau nên không quan tâm đến quá khứ của em, sẵn sàng bỏ qua tất cả chỉ mong được sống bên em mãi mãi.
Video đang HOT
Chính sự chân thành đến tận tụy đó đã khiến cho con tim em cảm động và cuối cùng trái tim lạnh giá của em đã bị con tim nồng ấm của anh khuất phuc. Yêu nhau được gần nửa năm thì em phát hiện ra anh có tật xấu đó là hay chơi cờ bạc. Anh thú nhận rằng thỉnh thoảng có chơi cho vui thôi, không đến mức nghiện ngập, lô đề vô độ mà chỉ là chơi cho biết.
Một tháng cũng chỉ diễn ra có 3 đến 4 lần, lần nào được nhiều thì cũng chỉ vài ba triệu, còn có hôm đen hơn chó mực thì cũng chỉ ba triệu đổ lại. Anh lý giải số đó cũng không đến mức phải vỡ nợ để đẩy gia đình đến bị kịch mà là trong giới hạn xoay sở được nên em đừng có lo. Nghe vậy nhưng em rất buồn và thất vọng lắm.
Bới lẽ em rất yêu anh ấy, hơn nữa việc chúng em yêu nhau cũng được cả hai bên gia đình biết chuyện, mọi người rất ủng hộ chúng em. Cả hai gia đình đang bàn chuyện chọn ngày lành tháng tốt sẽ tổ chức lễ cưới cho chúng em. Mọi người vẫn cứ nhầm tưởng rằng anh là một con người mẫu mực, hiền lành tốt bụng, em cưới được anh ấy chắc chắn sẽ có hạnh phúc. Họ đâu biết rằng đằng sau con người ấy là anh, một con người ham chơi và cũng có máu cờ bạc.
Chính sự sa đọa trong sự may rủi đỏ đen của anh đã làm cho hình ảnh của anh trong em bị rạn nứt. Nhiều lúc em rất băn khoăn, rối bời không biết mình nên phải làm gì lúc này nữa. Liệu sau này em sẽ phải hối hận cho quyết định bây giờ không? Rất nhiều lần em khuyên anh bỏ đi thú vui đó nhưng chỉ nhận được những lời ừ à cho qua chuyện. Hoặc có khi anh trả lời rằng anh đã cố gắng bỏ mấy lần nhưng không được nên không dám hứa. Không lẽ việc đó quan trong với em đến vậy sao, anh thấy nó cũng thường thôi mà, đàn ông thanh niên ai chả thế, có mấy người là không chơi đâu. Anh chỉ có thể hứa là sẽ không để em phải chịu vất vả, anh sẽ cố thay đổi để không làm em phải buồn.
Trong khi con gái tuổi ngày một lớn, gia đình thì cứ giục cưới hoài để bố mẹ còn yên lòng. Vậy mà trong thâm tâm em cứ rối bời, đắn đo mãi. Cưới nhau rồi anh có thay đổi hay là càng ngày càng sa lầy vào ván bài đen bạc. Làm được đồng nào cứ nướng hết vào canh bạc. Lúc đó thì em và con cái sẽ dựa vào đâu để sống đây? Các anh chị đi trước, từng trải có kinh nghiệm hãy cho em một lời khuyên. Em xin chân thành cảm ơn!
Theo PNT
Hẹn hò chỉ có 50.000 đồng
Những cuộc hẹn hò, ăn uống của chúng tôi chưa bao giờ vượt quá 50 nghìn đồng.
Gần đây, cư dân mạng lùm xùm vụ mang một trăm nghìn đi chơi với bạn gái, tôi lại nhớ tình yêu sinh viên của mình cách đây 3 năm. Ngày ấy, tôi cũng đang chìm đắm trong mật ngọt yêu đương nhưng tình yêu của chúng tôi không phải là những quán cà phê đắt tiền, không phải là những bữa ăn thịnh soạn ở các nhà hàng sang trọng hay những món quà nhiều giá trị. Tình yêu của hai đứa được chắp cánh bằng niềm tin, sự tôn trọng và trái tim chân thành.
Anh sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả ở một vùng quê nghèo. Tôi cũng là cô gái "chân lấm tay bùn" từ đồng ruộng lên thành phố học. Cũng bởi vậy, tình yêu chúng tôi giản dị nhưng lại chứa đựng trong đó sự chân thành và tình cảm sâu sắc. Tôi còn nhớ anh ngỏ lời yêu tôi bằng một bản nhạc ghi ta "My heart will go on" của Celedion cùng với bó hoa dại ven đường trước sự ủng hộ của rất nhiều bạn bè. Trái tim tôi đã rung động mạnh mẽ, đón lấy bó hoa vẫn còn đọng sương và ôm chặt lấy anh trong niềm hạnh phúc.
Nhớ những ngày gió mùa đông bắc, hai đứa đèo nhau bằng xe đạp, ăn bắp ngô nướng bên đường mà thấy ấm áp và gần gũi nhau đến lạ. Những buổi đi chơi của chúng tôi là chỉ là lên cầu Long Biên, ngắm nhìn sự bao la, rộng lớn của sông Hồng, anh kề vai hát tặng cho tôi nghe một bài nhạc mà tôi yêu thích. Hay hai đứa dạo quanh hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền hoặc dạo phố hoàng hôn ngắm Tây hồ. Chỉ cần nơi nào có chúng tôi, nơi ấy thực sự trở thành thiên đường bởi chúng tôi yêu nhau, cần ở nhau những tình cảm xuất phát từ trái tim chân thành.
Tôi yêu anh, cần anh hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này (Ảnh minh họa)
Chưa bao giờ tôi ghen với cô bạn cùng phòng khi yêu được một anh chàng giàu có, đưa cô ấy đi ăn hàng sang trọng, ngồi ở những quán cà phê đắt tiền hay cùng nhau đi du lịch xa. Đối với tôi, hạnh phúc là khi có anh ở bên cạnh, chia sẻ với nhau niềm vui, nỗi buồn; Là khi tôi đi làm bị bắt nạt, anh vội vàng đến đón tôi, đủ kiên nhẫn lắng nghe tôi phàn nàn, than thở, đủ sức mạnh và hơi ấm để tôi dựa vào; Đó là lúc trái tim tôi yếu mềm nhất, cần anh nhất để nương tựa, để thấy anh quan trọng với tôi hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Ngoài những món đồ anh tự tay làm tặng, tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh phải mua cho tôi món quà gì sang trọng. Thậm chí cô bạn tôi còn ghen tị với tôi bởi những món đồ anh tự tay làm vừa mang nhiều ý nghĩa, lại chứa đựng biết bao công sức, tình cảm mà anh gửi gắm trong đó. Không giống như những món quà của cô bạn tôi là những chiếc áo hàng hiệu đắt tiền, chiếc túi xách hợp thời hay đôi giày chất chơi hào nhoáng nhưng họ chỉ dành cho nhau tình cảm hời hợt.
Suốt những năm tháng đại học, những lần đi chơi hai đứa, trong túi lúc nào cũng chỉ có 50 nghìn đồng. Cả hai đều đối mặt với khó khăn trong cuộc sống nên những đồng lương ít ỏi đi gia sư khiến hai đứa vô cùng trân trọng. "Chồng là cái giỏ, vợ là cái hom" ý nghĩ đó đã giúp chúng tôi vượt qua những năm tháng sinh viên đầy gian khổ, duy trì tình cảm bền chặt để xây dựng tổ ấm sau này.
Sau khi ra trường, hai đứa có công ăn việc làm ổn định, anh đã xin phép hai gia đình để chúng tôi được tổ chức đám cưới. Tình yêu của chúng tôi vun đắp bằng những tình cảm nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, từ những buổi đi chơi giản dị, những món quà không cầu kỳ nhưng chứa đựng sự thấu hiểu, yêu thương... Và giờ đây, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống để đón nhận niềm hạnh phúc của riêng mình.
Theo VNE
Ức chế với ông chồng ki bo, kẹt xỉn Mua một chiếc đệm về nằm cũng bị chồng mắng chửi tiêu hoang, sống hưởng thụ. Từ ngày lấy chồng đến giờ, tôi chưa bao giờ có được những phút giây vui vẻ, thoải mái bên chồng. Mọi người nhìn vào ai cũng khen gia đình chúng tôi hạnh phúc nhưng có ai hiểu được nỗi lòng của một người vợ bị "phụ...