Bạn trai chưa bao giờ mua quà cho tôi
Gần 2 năm trời yêu nhau, anh chưa bao giờ mua cho tôi một món quà dù chỉ là nhỏ.
Nếu như tôi không bao giờ mua cho anh cái gì thì không thắc mắc, đằng này, những ngày lễ tết, ngày của anh hay là ngày kỉ niệm tình yêu, noel gì đó, tôi đều chủ động mua quà cho anh. Không những vậy, thi thoảng đi đâu chơi, thấy cái áo đẹp, cái mũ đẹp tôi đều mua làm quà cho anh. Có chuyến đi chơi xa, du lịch cùng bạn bè, người đầu tiên tôi nghĩ tới để mua quà cũng là anh.
Vậy mà, anh chưa một lần hỏi tôi thích gì, cần gì hay có thiếu thứ gì để anh mua. Thú thực, ngay tới một bó hoa, anh cũng chưa từng tặng tôi.
Nói ra câu chuyện này, bạn bè tôi, nhiều người bảo tôi đang bị lợi dụng về tiền bạc. Nhưng là người trong cuộc như tôi, tôi nghĩ anh không phải là người như thế. Tôi nào có tiền cho anh lợi dụng vì gia đình anh khá giả, còn giàu có gấp mấy lần nhà tôi. Vả lại, anh cũng chưa từng ngửa tay xin tiền tôi, anh cũng không yêu cầu tôi mua cho anh cái này, cái kia, chỉ là tôi chủ động. Hơn nữa, chuyện đi đâu đó ăn chơi, chi trả khoản gì cho tiệc tùng, anh chưa bắt tôi trả một đồng nào, chủ yếu là anh.
Nói ra câu chuyện này, bạn bè tôi, nhiều người bảo tôi đang bị lợi dụng về tiền bạc. Nhưng là người trong cuộc như tôi, tôi nghĩ anh không phải là người như thế. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Những bằng chứng ấy cho thấy, anh không thể là người ki bo, tính toán. Có người nói với tôi, anh bắc bệnh vô tâm, hoặc là người quá vô tâm tới mức không bao giờ để ý tới chuyện quà cáp và cách yêu ra sao. Có lẽ là vì anh ta chưa có kinh nghiệm trong chuyện chiều lòng con gái, cũng có thể là suy nghĩ quá đơn giản.
Tôi đã chủ động tâm sự với anh về những suy nghĩ trong lòng mình. Trước hết là việc, tôi đưa anh tới những cửa hàng lưu niệm, bắt anh mua quần áo hay thứ gì thứ khác do tôi chọn, còn anh chủ động trả tiền. Khi đó anh rất nhanh nhẹn, cứ bảo tôi thích lấy gì thì lấy. Chỉ có điều là, anh chưa từng chủ động tự đi mua tặng tôi, cũng không có ý định đi mua cùng nếu tôi không phải là người đề cập.
Tôi thấy chuyện này hơi lạ, nói thẳng với anh thì anh bảo, anh vốn vô tâm và cũng không hay để ý mấy chuyện đó. Có gì không phải, anh làm chưa tốt thì em cứ nói với anh. Nghe anh nói vậy tôi lại xuôi xuôi. Nhưng đúng là buồn cười, tại sao lại có chuyện vô tâm tới mức mà người ta mua quà cho mình chục lần mà mình chưa từng mua quà cho họ là sao. Cái gì cũng thế, kể cả vô tâm thì cũng phải nhìn vào những việc của người yêu mình làm mà làm theo chứ.
Tôi buồn và có chút chán. Gì mà yêu nhau, con gái lại cứ phải chỉ cho đàn ông từng tí một, thế khác gì con gái đi tán gái, có gì là yêu, là lãng mạn nữa. Tôi buồn lòng lắm, góp ý nhiều mà anh vẫn không thay đổi. Anh bảo, tính anh nó vậy, khó sửa lắm.
Tôi luôn nghĩ, trong chuyện vặt thế này anh còn vô tâm thì không biết, khi lấy nhau về, anh sẽ thế nào. Nói ra câu chuyện gần 2 năm yêu nhau chưa từng được tặng một bó hoa mà bạn bè ai cũng cười. Họ bảo, tôi bỏ quách anh đi cho xong. Vì con gái yêu là phải được chiều, được cung phụng, tôi yêu như thế yêu làm gì, toàn đi chiều đàn ông. Nói thì nói vậy chứ bỏ đâu phải chuyện dễ, vì mình đã dành tình cảm cho người ta rồi. Vấn đề của tôi không phải là vật chất, mà chính là chuyện tương lai. Liệu rồi, người vô tâm vô tính như anh có thể lo lắng được cho vợ con, gia đình. Tôi cảm thấy phiền lòng quá, nói thì anh không nghe, liệu có phải anh lại có thêm cái tính gia trưởng, bảo thủ nữa không? Nếu vậy thì chết mất, lấy chồng thế nào thì thế nhưng cứ gia trưởng là khiếp quá rồi!
Theo VNE
2 năm không gặp, bị 1 vố lừa tình quá đau!
Trước đây 2 năm, anh là người đàn ông kiên trì theo đuổi tôi nhất trong số những anh chàng tán tỉnh tôi.
Tôi cảm nhận được sự chân thành của anh nhưng tình cảm không đi tới đâu. Vì thực sự, khi ở bên cạnh anh, tôi không có cảm xúc, không có cái gọi là tình yêu giống như bao người khác.
Rồi vì buồn và chán nản, anh vào Nam lập nghiệp. Theo lời anh nói thì hi vọng đi xa sẽ quên được tôi. Dù không biết là anh yêu tôi cỡ nào nhưng nếu nghe anh nói, tôi có thể thấy được, tình cảm anh dành cho tôi quá lớn. Tôi cũng mừng vì anh có tư tưởng tiến bộ, không lụy tình. Tôi còn lo anh sẽ vì tôi mà buồn nhiều.
Sau thời gian anh đi, tôi đã nhanh chóng gặp và yêu một người con trai khác. Tôi cũng không hiểu duyên số thế nào mà gặp anh, tôi đã có cảm tình ngay. Cứ thế, sau thời gian tìm hiểu ít ngày, chúng tôi yêu nhau say đắm. Hơn 1 năm trời như vậy, chúng tôi tính chuyện cưới xin sau khi tôi đã trao cho anh đời con gái của mình. Biết tôi còn trinh nguyên, anh càng trân trọng tôi hơn, và càng quyết tâm cưới.
Nhưng thật không ngờ, điều mà ngay cả anh cũng không nghĩ tới. Bố mẹ anh phản đối kịch liệt khi biết tuổi của tôi. Ông bà nhất định không cho anh lấy tôi vì họ sợ, con trai họ sẽ tuyệt mệnh. Anh nói yêu tôi, thương tôi, và muốn cưới tôi làm vợ, chỉ có tôi mà thôi. Nhưng trước sức ép của gia đình, mẹ anh còn dọa tự tử, anh quỳ xuống xin tôi tha thứ. Anh bảo hãy làm lại từ đầu với một tình yêu mới, hãy đón nhận một người đàn ông khác có thể lo cho tôi, còn anh không làm được điều đó nữa.
Nhục nhã quá các bạn à, tôi không ngờ cuộc đời tôi lại trớ trêu như thế này. Tôi đã làm gì sai, đã phạm tội gì, đã thất hứa với ai mà ông trời lại trừng phạt tôi như thế? (ảnh minh họa)
Chúng tôi chia tay nhau như vậy, tình yêu sau hơn 1 năm kết thúc một cách nhạt nhẽo. Anh vì nghe lời bố mẹ, và vì sợ bố mẹ phiền lòng cũng không muốn mẹ anh khổ sở, anh đành nói lời chia tay tôi. Tôi mệt mỏi, khóc lóc suốt thời gian dài, không biết rồi đây, không có anh, tôi sẽ sống ra sao.
Được khoảng 3 tháng sau, tôi cũng nghe tin anh lấy vợ. Đó là người con gái được bố mẹ anh mai mối. Trái tim tôi tan nát, tôi như bị phản bội phũ phàng. Chưa bao giờ lại có chuyện người yêu đi lấy vợ sau hơn 3 tháng chia tay vậy, mà lại còn là yêu sâu sắc.
Sau đó, tôi đã tìm quên vào công việc, hi vọng sẽ được vui hơn. Anh cũng nói lời động viên, an ủi tôi. Rồi, người cũ tìm về, đó là người đàn ông đã vì tôi mà vào Nam lập nghiệp. Thấy hoàn cảnh của tôi, anh ấy đã động viên, an ủi tôi suốt thời gian đó. Anh ấy nói, vì tôi là người anh ấy yêu nhất, nên dù đi xa, anh ấy cũng không thể nào quên được hình bóng của tôi. Những ngày tháng tôi đau khổ, luôn có anh ấy ở bên cạnh động viên, lau nước mắt cho tôi. Dần dần, tôi cũng bị rung động bởi sự chia sẻ này.
Anh nói, muốn được yêu tôi, muốn được lo cho tôi mọi thứ nếu như tôi đồng ý. Trong giây phút thất vọng tràn trề ấy, tôi đã gật đầu làm người yêu anh. Từ đó, đúng là anh lo cho tôi mọi thứ, cái gì anh cũng hỏi tôi có thích không, ăn cơm, ngủ anh cũng gọi cho tôi. Tôi lại trở lại thời mới yêu, như đứa con nít được người yêu quan tâm. Tôi đã dần quên đi người phản bội mình.
Cứ yêu nhau như vậy được gần 1 năm, khi tôi nói với anh chuyện đưa tôi về ra mắt gia đình thì anh lại lảng tránh. Nhiều lần như vậy tôi sinh nghi, tôi nói ý anh là gì. Anh lúc đó mới thừa nhận rằng anh đã có vợ con rồi. 2 năm trong Sài Gòn anh đã lập nghiệp và sinh con đẻ cái. Tôi nói, tại sao anh lừa tôi thì anh bảo, tôi chưa từng hỏi anh có gia đình chưa, chỉ là tôi tự nguyện ngã vào lòng anh mà thôi. Anh cũng đâu có hứa cưới tôi, anh chỉ nói sẽ lo lắng và quan tâm cho tôi. Anh còn bảo, nếu tôi chấp nhận làm bồ nhí của anh, anh sẽ lo cho tôi cả đời, và tôi có thể sinh con với anh.
Nhục nhã quá các bạn à, tôi không ngờ cuộc đời tôi lại trớ trêu như thế này. Tôi đã làm gì sai, đã phạm tội gì, đã thất hứa với ai mà ông trời lại trừng phạt tôi như thế? Mất hết niềm tin vào tình yêu, cũng không còn ai để tin tưởng nữa, giờ tôi biết sống ra sao? Tôi thật sự muốn chết đi, tôi chán nản cuộc sống này lắm rồi, nhưng không thể lấy một người có vợ, làm bồ nhí thì càng không... Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ!
Theo VNE
Con gái văng tục, ai thèm rước? Nhiều người tưởng cứ văng tục là oai, là thiên hạ nhìn mình bằng con mắt khác, kiểu dân chơi, có máu mặt. Nhưng mà, người ta không thấy thế đâu, họ đang nghĩ thầm trong bụng: "Con gái con đứa, mở mồm ra là chửi bậy, đúng là vô giáo dục". Thời nay, không ít các bạn gái, mở mồm ra là...