Bạn trai báo bị vô sinh sau khi tôi trao anh cuộc đời con gái
Đau đớn, thương cảm trước bi kịch mà bạn trai gặp phải nhưng rồi tôi phát hiện ra đó chỉ màn kịch hoàn hảo được anh dựng lên để rũ bỏ tôi.
Tôi là cô gái có nhan sắc nhưng lận đận đường tình duyên. Ảnh minhn họa.
Tôi là cô gái có nhan sắc nhưng lận đận đường tình duyên. 25 tuổi tôi đã trải qua hai cuộc tình và tất cả đều khép lại với kết cục buồn, cay đắng.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng sinh viên cùng trường đại học lớn hơn 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau khi tôi đang học năm nhất. Tình cảm hai đứa nhẹ nhàng và trong sáng. Anh chính là người đã động viên, giúp đỡ tôi việc học tập cũng như trong cuộc sống. Ngày ra trường anh hứa hẹn về đám cưới nhưng rồi đã phũ phàng nói lời chia tay để chạy theo cô gái xinh đẹp hơn. Tôi đau đớn vật vã, tiếc nuối cho mối tình suốt hai năm trên ghế giảng đường.
Hụt hẫng, thất vọng nhiều tháng nhưng rồi tôi cũng tìm lại được sự cân bằng. Tôi hiểu rằng vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt bụng, yêu thương mình thật lòng.
Ra trường đi làm, tôi quen bạn trai thứ 2 cùng công ty. Lần đổ vỡ khiến tôi đón nhận tình cảm của anh bằng sự dè dặt, thăm dò. Anh nhẹ nhàng đến bên. Sự chân thành, tình yêu mộc mạc nơi anh dần chinh phục đứa con gái kiêu kỳ và từng tổn thương trong tôi.
Tôi đáp lại tình cảm của anh nửa năm sau ngày gặp đầu tiên. Khi tôi bị bệnh phải vào viện điều trị, ngày ngày anh đều vào chăm sóc suốt gần 1 tháng. Có những đêm khi trông tôi bên giường bệnh, anh thiếp đi vì thiếu ngủ nhiều ngày. Chứng kiến cảnh đó, tôi càng cảm nhận được tình cảm tự đáy lòng anh anh dành cho mình. Giây phút đó tôi tin rằng đây là người đàn ông của cuộc đời mình.
Ngày anh cầu hôn là ngày tôi hạnh phúc nhất. E ấp, ngượng ngùng trong vòng tay ấm áp của người ấy, tôi chẳng có lý do nào để từ chối cả. Tâm hồn tôi đã thuộc về anh, muốn ở bên anh mãi mãi.
Video đang HOT
Vì không muốn bạn gái phải vất vả, thông qua mối quan hệ, anh đã xin cho tôi vào biên chế ở một cơ quan. Thu nhập bình thường nhưng nhàn và tôi có nhiều thời gian rảnh hơn trước.
Và trong một chuyến du lịch dài ngày chỉ có hai đứa ở nước ngoài, tôi đã chủ động trao anh đời con gái, chẳng phải để trả công mà là bản thân muốn gắn bó với anh, được thuộc về anh. Sau những gì đã có giữa hai đứa, tôi không chút hối hận khi quyết định làm điều đó. Thế nhưng tôi đã nhầm, nhầm hoàn toàn.
Từ ngày có được tôi, anh thay đổi thái độ thấy rõ. Lạnh nhạt và hay gắt gỏng hơn hẳn so với trước đó. Những cuộc hẹn của hai đứa liên tục bị anh trì hoãn. Chỉ đến khi có nhu cầu “chuyện ấy”, anh mới nhớ đến tôi, gọi tôi và đến bên nhưng sau đó lại là sự hững hờ.
Một ngày kia, anh hẹn gặp tôi tại nhà rồi gục khóc vật vã nói rằng mình bị vô sinh và chẳng có khả năng có con. Nói rồi anh chìa ra tờ xét nghệm của bệnh viện. Anh đề nghị hai đứa chia tay vì không muốn làm gánh nặng cho tôi sau này. Sững sờ, choáng váng nhưng tôi kịp chấn tĩnh và tuyên bố nguyện cùng anh nhận con nuôi. Thế nhưng đáp lại vẫn là lời khăng khăng chắc nịch từ anh. Bạn trai tôi nói rằng anh sẽ đau đớn hơn rất nhiều nếu sống trong sự thương hại của vợ, trong bi kịch đó.
Anh khóc lóc, van xin tôi rằng nếu yêu anh thật lòng hãy làm vậy, hãy rời xa anh. Tôi thương anh vô cùng, chẳng muốn mất anh bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa.
Anh dọa sẽ tự tử nếu tôi vẫn quyết làm theo ý mình. Trước thái độ cứng rắn đó, tôi đành phải gật đầu đồng ý với suy nghĩ chờ khi anh bình tâm trở lại sẽ quay về.
Một tháng sau ngày giả vờ chia tay anh, tôi rụng rời chân tay khi hay tin bạn trai đã chuyển công tác vào Sài Gòn cùng một cô gái khác. Thuê thám tử tìm hiểu, tôi chết đứng khi được thông báo anh đang sống cùng bạn gái mới trong căn hộ sang trọng. Đến lúc này tôi mới ngớ người hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra câu chuyện vô sinh kia là do anh tự tạo ra để rũ bỏ tôi. Sự thật anh chẳng hề bị sao hết, chỉ là anh đã chán tôi và muốn kết thúc để tìm người mới. Đó là chỉ là một màn kịch hoàn hảo được anh lên kịch bản và vào vai quá đạt.
Tôi khóc thương cho thân mình đã quá yêu anh để rồi nhận về kết cục này. Tôi đã mù quáng tin vào tình yêu của anh, tin vào những gì anh nói. Gã trai tôi yêu bằng cả trái tim, tin tuyệt đối thực chất chẳng hề tồn tại. Chỉ là tôi đã quá ngốc nghếch mà thôi. 25 tuổi tôi vẫn cô đơn và nhận những kết quả cay đắng trong chuyện tình cảm.
Theo PNT
Tôi bị chồng bạo hành tình dục vì lỡ 'đánh mất đời con gái'
Bên ngoài vỏ bọc hào nhoáng, ít ai biết rằng tôi phải sống như ngục tù, đau đớn và thảm hại dưới sự bệnh hoạn của người chồng đạo đức giả.
Ảnh minh họa
28 tuổi, người ta bảo tôi là người đàn bà đẹp, thành đạt và hạnh phúc. Chồng tôi là một doanh nhân giàu có, điển trai và lịch thiệp. Chúng tôi sống trong một biệt thự giữa Thủ đô cùng với một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng chẳng ai biết rằng, bên ngoài cái vỏ bọc hào nhoáng ấy, tôi đã phải từng ngày vật lộn với nỗi đau đớn về tinh thần, thể xác. Và hơn hết, đó là nỗi ghê tởm chính người đàn ông đầu ấp tay gối và đầy đạo đức trong mắt mọi người.
Tôi và anh ta yêu nhau một năm trước khi kết hôn. Không mất thời gian dài để anh tán tỉnh cũng như lấy lòng cả gia đình tôi. Anh ta lịch thiệp, chu đáo, hào phóng, ăn nói có duyên, chiều chuộng tôi. Khác với những người đàn ông khác, anh ta không bao giờ "đòi hỏi" mà luôn tỏ ra trân trọng tôi hết mức. "Anh khao khát em nhưng anh chỉ muốn làm chuyện đó khi em cảm thấy thực sự thoải mái. Nếu em muốn chúng ta gìn giữ cho đến đêm tân hôn, anh sẽ chờ", anh ta vẫn thường rỉ tai tôi như thế.
Ai cũng bảo tôi có phước, tôi cũng tin là vậy khi sung sướng gật đầu trước lời cầu hôn của anh mà không biết rằng, kể từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn bước sang một ngã rẽ khác.
Ngay đêm tân hôn, cái kẻ đạo đức mà tôi từng tôn sùng như một vị thánh sống ấy để lộ bộ mặt của một con quỷ dữ. Không nhìn thấy giọt máu trinh tiết trên ga trải giường, anh ta lồng lộn lao vào tôi nguyền rủa không tiếc lời: "Đồ con đàn bà hư hỏng. Vậy mà cô cứ luôn tỏ ra như một thánh nữ trước mặt tôi".
Tôi nghe những lời đó mà tai ù đi, nước mắt lã chã, vừa sốc vừa đau đớn tột cùng. Khi ấy, dù sửng sốt và sợ hãi, tôi vẫn cảm thấy mình là kẻ vô cùng tội lỗi. Trước đó, tôi từng "trao tất cả" cho tình đầu. Nhưng, tôi đã nghĩ, tôi sống trong một xã hội hiện đại người ta không còn quá khắt khe chuyện trinh tiết.
Tôi cũng tin, chồng tôi - một người đàn ông hiểu biết, vị tha sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Sau đêm đó, tôi sống với mặc cảm và tội lỗi suốt nửa năm trời. Nhưng sau này, tôi nhận ra rằng, đó chỉ là cái cớ để anh ta mặc sức hành hạ tôi như một con thú bị ám ảnh về tình dục.
Với vẻ bên ngoài, anh ta đúng là một người chồng đầy trách nhiệm và người cha rất mực chu đáo, yêu thương con. Dù là doanh nhân, nhưng anh ta hiếm khi vắng nhà, những chuyến công tác chỉ kéo dài tối đa 2-3 ngày và thi thoảng lắm mới về muộn. Ngay cả trước mặt người giúp việc, anh ta cũng vẫn giữ được nụ cười nồng hậu và quan tâm, yêu chiều đối với tôi. Đôi lúc, dù đã quá quen nhưng tôi vẫn thực sự ngạc nhiên khi anh ta có thể đóng kịch tài ba đến vậy.
Thế nhưng, khi bóng tối đổ ụp xuống, chỉ còn lại hai thân xác trong bốn bức tường ngột ngạt, cả hai chúng tôi đều sống như hai con người khác. Anh ta tước bỏ vẻ ngoài thần thánh, còn tôi, từ lớp vỏ của một quý bà tôi hiện lên trần trụi, thảm hại và đau đớn.
Anh ta thường yêu cầu tôi bỏ nội y và mặc độc một tấm áo ngủ màu trắng và giày vò tôi đến khi máu loang lổ trên tấm áo ngủ mỏng manh ấy. Anh ta bảo, đó là cái giá để bù đắp cho những cái việc nhơ bẩn là tôi không thể thấm giọt máu trinh trong cái đêm định mệnh. Tôi phải thú thật, nếu việc giường chiếu của chúng tôi là một trò chơi truyền hình thì anh ta đúng là một người chơi đầy chiêu trò. Anh ta bắt tôi xem những bộ phim đen và bắt tôi diễn lại đúng cảnh đó. Đôi khi anh ta tát tôi in hằn 5 ngón tay chỉ vì tôi không rên rỉ lớn bằng diễn viên chính trong phim. Tôi càng khóc lóc van xin, anh ta càng cười ha hả đầy dâm dật. Lần thì anh ta dùng đồ chơi bạo dâm tình dục... Anh ta chỉ dừng lại khi đã mệt lả, có bận thì do tôi ngất lịm đi.
Cuộc sống của tôi giờ chẳng khác nào cực hình. Ảnh minh họa.
Một tháng, trừ thời gian tôi đến tháng và vài ba chuyến công tác hiếm hoi của anh ta, đủ 20 ngày tôi sống trong những giấc mộng kinh hoàng. Khi tôi có thai đầu lòng, chuyện chăn gối của chúng tôi (nếu có thể dùng một từ "ngọt ngào" như thế) mới giãn ra đôi chút. Nhưng như một căn bệnh, anh ta không thể từ bỏ những trò chơi bệnh hoạn đầy sắc dục. Tôi bị động thai. Tình mẫu tử cộng với dồn nén đau đớn về tinh thần và thể xác một thời gian dài khiến tôi như phát điên. Tôi gào thét và dọa ly hôn.
Lần đầu tiên sau một chuỗi ngày hành hạ tôi như một con thú hoang, tôi thấy anh ta hối hận. Anh ta xin lỗi và tỏ ra ăn năn. Anh ta dành thời gian chăm sóc tôi từng ly từng tí, không còn đòi hỏi và hứa sẽ "kiêng" cho tới khi sinh con.
Có những lúc, tôi đã nghĩ anh ta thực sự thay đổi. Nhưng tôi đã nhầm! Khi tôi sinh con chưa đầy cữ, anh ta đã lại lao vào tôi như con thú bị bỏ đói lâu ngày. Thân thể tôi bầm dập với những vết cắn lên cổ, lên ngực đến bật máu. Tiếp sau đó, lại tiếp tục những ngày đằng đẵng đau đớn, lại những chiếc váy ngủ dính máu...
Nỗi đau này tôi đã chôn chặt trong lòng suốt 2 năm sống với anh ta. Ngay cả bố mẹ và bạn thân vẫn tin rằng tôi đang hạnh phúc. Tôi có thể kể gì với họ chứ? Rằng tôi bị bạo dâm, rằng người con rể mà họ vẫn tự hào khoe khoang khắp nơi thật ra là kẻ bệnh hoạn không hơn ư? Nhiều lúc tôi cũng muốn hét lên, muốn vùng dậy để chống lại anh ta, muốn ly hôn, thậm chí muốn dùng cái chết kết thúc cuộc sống đau khổ này, nhưng tất cả chỉ còn lại sự câm lặng. Tôi không dám đối mặt với sự đổ vỡ, tôi không dám mang danh một người đàn bà bỏ chồng, tôi vẫn muốn con tôi có một mái ấm thực sự, tôi sợ bố mẹ tôi sẽ sốc...
Có quá nhiều nỗi sợ hãi đeo đẳng khiến bây giờ tôi vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của anh ta. Đôi lúc tôi tự hỏi, liệu có phải nỗi đau đớn tôi đang phải chịu đựng là do chính cái tôi hèn nhát và mềm yếu của mình gây nên.
Theo PNT
Anh trở mặt khi 'chiếm' đoạt được tôi Khi anh đau khổ vì ly dị vợ, tôi đã chăm sóc anh, sống với anh như vợ chồng suốt 4 năm và giờ mọi thứ thay đổi. Tôi đến với anh khi anh bắt đầu ly dị vợ.Vợ anh và anh có một đứa con trai. Họ ly dị khi đứa bé chưa đầy một tháng tuổi. Anh tâm sự rằng anh...