Bạn trai báo bị vô sinh sau khi tôi đã trao anh đời con gái
Đau đớn, thương cảm trước bi kịch mà bạn trai gặp phải nhưng rồi tôi phát hiện ra đó chỉ màn kịch hoàn hảo được anh dựng lên để rũ bỏ tôi.
Tôi là cô gái có nhan sắc nhưng lận đận đường tình duyên. 25 tuổi tôi đã trải qua hai cuộc tình và tất cả đều khép lại với kết cục buồn, cay đắng.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng sinh viên cùng trường đại học lớn hơn 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau khi tôi đang học năm nhất. Tình cảm hai đứa nhẹ nhàng và trong sáng. Anh chính là người đã động viên, giúp đỡ tôi việc học tập cũng như trong cuộc sống. Ngày ra trường anh hứa hẹn về đám cưới nhưng rồi đã phũ phàng nói lời chia tay để chạy theo cô gái xinh đẹp hơn. Tôi đau đớn vật vã, tiếc nuối cho mối tình suốt hai năm trên ghế giảng đường.
Tôi là cô gái có nhan sắc nhưng lận đận đường tình duyên. Ảnh minhn họa.
Hụt hẫng, thất vọng nhiều tháng nhưng rồi tôi cũng tìm lại được sự cân bằng. Tôi hiểu rằng vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt bụng, yêu thương mình thật lòng.
Ra trường đi làm, tôi quen bạn trai thứ 2 cùng công ty. Lần đổ vỡ khiến tôi đón nhận tình cảm của anh bằng sự dè dặt, thăm dò. Anh nhẹ nhàng đến bên. Sự chân thành, tình yêu mộc mạc nơi anh dần chinh phục đứa con gái kiêu kỳ và từng tổn thương trong tôi.
Tôi đáp lại tình cảm của anh nửa năm sau ngày gặp đầu tiên. Khi tôi bị bệnh phải vào viện điều trị, ngày ngày anh đều vào chăm sóc suốt gần 1 tháng. Có những đêm khi trông tôi bên giường bệnh, anh thiếp đi vì thiếu ngủ nhiều ngày. Chứng kiến cảnh đó, tôi càng cảm nhận được tình cảm tự đáy lòng anh anh dành cho mình. Giây phút đó tôi tin rằng đây là người đàn ông của cuộc đời mình.
Ngày anh cầu hôn là ngày tôi hạnh phúc nhất. E ấp, ngượng ngùng trong vòng tay ấm áp của người ấy, tôi chẳng có lý do nào để từ chối cả. Tâm hồn tôi đã thuộc về anh, muốn ở bên anh mãi mãi.
Vì không muốn bạn gái phải vất vả, thông qua mối quan hệ, anh đã xin cho tôi vào biên chế ở một cơ quan. Thu nhập bình thường nhưng nhàn và tôi có nhiều thời gian rảnh hơn trước.
Video đang HOT
Và trong một chuyến du lịch dài ngày chỉ có hai đứa ở nước ngoài, tôi đã chủ động trao anh đời con gái, chẳng phải để trả công mà là bản thân muốn gắn bó với anh, được thuộc về anh. Sau những gì đã có giữa hai đứa, tôi không chút hối hận khi quyết định làm điều đó. Thế nhưng tôi đã nhầm, nhầm hoàn toàn.
Từ ngày có được tôi, anh thay đổi thái độ thấy rõ. Lạnh nhạt và hay gắt gỏng hơn hẳn so với trước đó. Những cuộc hẹn của hai đứa liên tục bị anh trì hoãn. Chỉ đến khi có nhu cầu “chuyện ấy”, anh mới nhớ đến tôi, gọi tôi và đến bên nhưng sau đó lại là sự hững hờ.
Một ngày kia, anh hẹn gặp tôi tại nhà rồi gục khóc vật vã nói rằng mình bị vô sinh và chẳng có khả năng có con. Nói rồi anh chìa ra tờ xét nghệm của bệnh viện. Anh đề nghị hai đứa chia tay vì không muốn làm gánh nặng cho tôi sau này. Sững sờ, choáng váng nhưng tôi kịp chấn tĩnh và tuyên bố nguyện cùng anh nhận con nuôi. Thế nhưng đáp lại vẫn là lời khăng khăng chắc nịch từ anh. Bạn trai tôi nói rằng anh sẽ đau đớn hơn rất nhiều nếu sống trong sự thương hại của vợ, trong bi kịch đó.
Anh khóc lóc, van xin tôi rằng nếu yêu anh thật lòng hãy làm vậy, hãy rời xa anh. Tôi thương anh vô cùng, chẳng muốn mất anh bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa.
Anh dọa sẽ tự tử nếu tôi vẫn quyết làm theo ý mình. Trước thái độ cứng rắn đó, tôi đành phải gật đầu đồng ý với suy nghĩ chờ khi anh bình tâm trở lại sẽ quay về.
Một tháng sau ngày giả vờ chia tay anh, tôi rụng rời chân tay khi hay tin bạn trai đã chuyển công tác vào Sài Gòn cùng một cô gái khác. Thuê thám tử tìm hiểu, tôi chết đứng khi được thông báo anh đang sống cùng bạn gái mới trong căn hộ sang trọng. Đến lúc này tôi mới ngớ người hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra câu chuyện vô sinh kia là do anh tự tạo ra để rũ bỏ tôi. Sự thật anh chẳng hề bị sao hết, chỉ là anh đã chán tôi và muốn kết thúc để tìm người mới. Đó là chỉ là một màn kịch hoàn hảo được anh lên kịch bản và vào vai quá đạt.
Tôi khóc thương cho thân mình đã quá yêu anh để rồi nhận về kết cục này. Tôi đã mù quáng tin vào tình yêu của anh, tin vào những gì anh nói. Gã trai tôi yêu bằng cả trái tim, tin tuyệt đối thực chất chẳng hề tồn tại. Chỉ là tôi đã quá ngốc nghếch mà thôi. 25 tuổi tôi vẫn cô đơn và nhận những kết quả cay đắng trong chuyện tình cảm.
Theo VNE
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...