Bạn tôi tồn tại được với chồng hoàn toàn nhờ vào 2 con
Thời gian dài vợ không ngủ được thức trắng đêm vì stress nặng chồng cũng không hay biết, con ốm đau một mình vợ chăm.
ảnh minh họa
Tôi có một người bạn nữ đang cố trải qua giai đoạn khó khăn trong cuộc sống gia đình. Tôi chỉ là người được bạn tin tưởng, tâm sự. Bạn tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nghèo ở huyện Ba Vì, Hà Nội năm nay 27 tuổi, bao cố gắng cô ấy cũng học hành và đỗ trường trung cấp Y. Từ đây, một tình yêu chớm nở với người cùng quê, làm bộ đội, đóng quân tại huyện Sóc Sơn, đó là tình yêu đẹp. Cô ấy đã yêu hết mình để rồi nhận được sự vô tâm của người yêu khi 2 người đã yêu một thời gian dài. Gia đình bạn trai chỉ chấp nhận nếu cô đỗ viên chức, trong khi đó bạn đang làm việc ở một phòng khám tư, người bạn trai kia cũng không một lời gì mà chỉ im lặng như một sự đồng ý với gia đình, rằng yêu thì yêu nhưng cưới phải xem xét, đỗ viên chức rồi mới tính. Một quyết định dứt khoát đến với bạn ấy là từ bỏ tình yêu đầu tiên đó.
Rồi cô ấy được giới thiệu cho người con trai khác hơn 5 tuổi. Phần vì buồn chán, phần vì gia đình giục ép nên cuối cùng cô ấy gật đầu cho xong, cứ nghĩ rằng tình yêu sẽ đến muộn khi 2 người gần nhau, chia sẻ với nhau. Ai ngờ sau cưới cô ấy phát hiện chồng mình vẫn lén qua lại với người yêu cũ (người trước đó gia đình anh ta đã ngăn cản).
Video đang HOT
Sống với nhau đến nay đã 6 năm, có hai con đủ nếp tẻ nhưng cuộc sống của cô ấy ngày càng trở nên nhạt nhẽo và vô vị, nghị lực để cô ấy tồn tại chính là 2 đứa con. Sống chung với chồng, bố mẹ chồng mà như sống ở một nơi đầy sự soi mói, vô cảm. Vợ ốm đau chẳng quan tâm, ăn vào nôn ra, đau đầu chóng mặt chồng chẳng thèm hỏi thăm một câu. Một thời gian dài vợ không ngủ được thức trắng đêm vì stress nặng chồng cũng không hay biết, con ốm đau một mình vợ tần tảo, chồng chỉ nhậu, chẳng đỡ đần việc gì cả. Rảnh quá anh ta kiếm chuyện để vợ chồng cãi nhau, chửi vợ, đánh vợ, soi mói các mối quan hệ của vợ rồi nghi ngờ ghen tuông. Một tuần cãi nhau tầm 3 lần.
Cuộc sống như vậy có ai trong các bạn phải chịu không? Sinh ra làm phụ nữ đã khổ, lấy phải người chồng vô tâm càng khổ hơn. Dẫu biết rằng mỗi người mỗi cuộc sống khác nhau nhưng ai cũng có quyền được hạnh phúc, được tôn trọng, được yêu, tại sao tôi có, bạn có còn cô ấy thì không? Tôi là bạn nhưng chẳng giúp được gì, chẳng biết khuyên như thế nào, chẳng nhẽ khuyên bạn bỏ chồng? Vậy 2 đứa nhỏ làm sao đây, chúng đâu có lỗi gì mà phải khổ như thế? Mong các bạn cho cô ấy lời khuyên đi, chẳng nhẽ cứ mãi sống như vậy sao, còn được bao nhiêu sức để tiếp tục đây?
Theo VNE
Không dám về quê nội vì nỗi sợ hãi mang tên 'bố chồng'
Bạn bè em, phim ảnh đâu đâu cũng nói đến mối quan hệ nảy nữa giữa mẹ chồng - nàng dâu, nhưng trường hợp của em có lẽ cũng là hy hữu. Nỗi ám ảnh của em không phải mẹ chồng mà là bố chồng.
Em lấy chồng được 2 năm và có một bé trai khá đáng yêu. May là ngày đó em mang bầu con trai chứ nếu bầu con gái em còn khổ sở nữa.Thực ra trước khi kết hôn, em cũng nghe nói qua về sở thích nghiện rượu và hay soi mói, để ý của bố chồng.
Lần đầu em được chứng kiến đấy là hôm về ra mắt nhà chồng. Nhà chồng em vẫn làm nông, lần đó vào vụ mùa, mẹ chồng em đi làm đồng, nhà chồng em có mở hàng tạp hóa nên bố chồng em ở nhà trông quán.
Nhà em cách nhà chồng 20km, sáng sớm đó, chồng lên đón em xuống dưới nhà ăn cơm. Hai đứa đi chợ, đi về xong em hì hụi nấu nướng chờ mẹ chồng và các anh chị về nhà ăn cơm. Không khí diễn ra cũng rất thoải mái. Mẹ chồng em hiền lắm, bà liên tục bảo em tự nhiên như ở nhà, còn chủ động gắp thức ăn cho em. Bố chồng em thì khác, ông uống rất nhiều rượu, rồi còn để ý em từng chút một.
Em biết được điều này là khi em và chồng trở lại thành phố làm việc, chồng em kể lại bố chê em gầy, con gái không có vòng 3 khó mà sinh nở, rồi nhìn tóc em nhuộm màu thì nói em cũng không phải dạng vừa.
Nghe được những câu đó em rất tủi thân. Đợt về ra mắt nhà chồng đúng lúc em bị gầy nên nhìn hơi thiếu sức sống, hơn nữa, em cũng không thuộc kiểu con gái ăn chơi đú đởn quá mức gì. Nhiều bạn nữ thấp bé nhẹ cân vẫn sinh con đẻ cái bình thường, miễn sao mình không bệnh tật gì là được chứ. Nếu không phải chồng em yêu thương hết mực chắc có lẽ em chẳng dám về nhà ấy làm dâu.
Khoảng thời gian em ở nhà nghỉ sinh có lẽ là thời điểm cực hình nhất của em. Con em cũng thuộc dạng ngoan nhưng thi thoảng đêm bé có khóc song chỉ một lúc là thôi. Bố chồng quát em không biết chăm con, nói con khóc to bố em không ngủ được. Rồi mỗi lần ông uống rượu say về lại cầm gậy đập vỡ một vật dụng trong nhà. Khi thì ti vi, khi thì nồi cơm điện. Có lần vì không chịu được em cãi lại thì bị ông mắng là đồ hư hỏng, ăn bám chồng còn không biết điều.
Thế nên ở nhà được 3 tháng, em vội vàng khăn gói lên thành phố với chồng. Được cái mẹ chồng em chiều, bà không thể hiện nhưng lúc nào cũng âm thầm phụ đỡ em. Bà còn nói "cũng may chúng bay ở thành phố chứ mà ở nhà chắc tổn thọ với ông ấy. Mẹ quen rồi nên thấy bình thường lắm". Nghe bà nói thế em rất thương.
Em cũng cố gắng mua thứ này, thứ kia cho ông để mối quan hệ thêm phần dịu nhẹ nhưng không làm sao để ông vừa lòng. Mỗi lần nhà có giỗ chạp hay tết em lại sợ về nhà nội mà không về thì không được vì tôi vẫn mang tiếng là dâu mới.
Chồng em hiểu tính bố nên cũng chỉ động viên em, vì dù sao ông cũng là người sinh thành ra anh và là ông nội của con em. Nhưng em cũng không khỏi ám ảnh và sợ hãi mỗi lần về. Em không biết có chị nào gặp tình cảnh giống em không, cho em xin lời khuyên với.
Theo Khoevadep
Tôi ám ảnh vì chồng ngủ ngáy quá to Anh ngáy to đến độ con bé mới sinh không ngủ được, nhiều lần tôi lấy chân đá vào chân anh, anh xoay người rồi ngáy to hơn. Tôi và chồng cưới nhau xuất phát từ tình yêu chân thành, cả hai luôn quan tâm và lo lắng cho nhau. Tôi rất yêu chồng, anh cũng vậy, nhưng giờ đây, hạnh phúc của...