Bạn tôi bảo đã yêu là phải đi quá giới hạn mới hạnh phúc
Bạn yêu là phải có chuyện ấy mới hạnh phúc, rồi lại lên giường với vài người bạn quen, sau đó lại chia tay.
ảnh minh họa
Bạn tôi vốn rất xinh, lúc nào cũng tấp nập người theo đuổi, gia đình lại khá giả, không thiếu thốn gì nhưng suốt ngày than: “Số tao khổ quá”. Tôi nghe mãi chỉ biết cười trừ. Chúng tôi chơi với nhau từ cấp 2, khi ấy cô bạn còn mộng mơ nhiều lắm, thấy bạn nào hơi hot, học giỏi một tý là về nhà viết nhật ký, thương thầm nhớ trộm, cái thích của trẻ con vốn ngây thơ thế đấy. Từ khi vào cấp 3, bạn lao vào yêu điên cuồng, lâu lâu lại kể với tôi đang quen bạn này dễ thương thế nào, được nhiều con gái thích ra sao. Vài bữa lại chia tay, chửi người đó khốn nạn, giờ còn dám chảnh. Rồi bạn lại quen người mới, cái vòng luẩn quẩn đó cứ quay đi quay lại suốt mấy năm cấp 3.
Video đang HOT
Bẵng đi một thời gian không liên lạc, một hôm bạn kể đang quen Lâm bằng tuổi, dễ thương, đẹp trai lắm, hai người đã vượt qua giới hạn rồi. Tôi chửi bạn sao mà ngu thế, bạn bảo tôi không yêu nên không biết, yêu là phải làm vậy mới hạnh phúc. Tôi bất lực với suy nghĩ đó, không khuyên gì nữa. Rồi Lâm đột ngột đi Mỹ định cư, tôi hỏi có yêu nữa hay chia tay, bây giờ xa mặt cách lòng, người ấy liệu có chung thủy được không? Bạn nhất quyết chấp nhận yêu xa vì đã lỡ trao thân cho anh ấy rồi, làm sao mà bỏ được. Tôi đoán như thần, sau đó bạn vừa yêu Lâm, vừa quen người khác ở đây. Bạn nói do thiếu thốn tình cảm, không chịu được cô đơn nên phải tìm người khác. Tôi nói: “Vậy sao không chia tay Lâm luôn đi? Ở đây quen ai thì quen, có phải đỡ mệt mỏi hơn không”. Bạn bảo lỡ trao lần đầu tiên cho Lâm rồi nhưng cũng nói yêu là phải có chuyện ấy mới hạnh phúc, rồi lại lên giường với vài người bạn quen, sau đó lại chia tay.
Lâm tình cờ đọc lén hộp thư của bạn và biết được chuyện, đòi chia tay. Bạn nhất quyết níu kéo vì còn yêu bạn trai lắm, hai bên quay lại nhưng tất nhiên không được như xưa. Lâm luôn dằn vặt bạn, bạn than rằng đã mệt mỏi và khổ sở lắm rồi. Cuối cùng bạn cũng chia tay Lâm, quen một người nhỏ tuổi hơn, dễ thương và đẹp trai. Bạn hạnh phúc hơn bao giờ hết, thậm chí còn tính đến chuyện năm sau làm đám cưới với người đó.
Hôm trước bạn gọi điện cho tôi và báo lại vừa chia tay người mới. Tôi nói bạn cứ sống như tôi: không yêu ai cũng chẳng ai yêu mình, chỉ có gia đình và bạn bè, vô cùng vui vẻ, nhưng bạn nói không sống vậy được. Tới lúc này thật sự tôi cạn lời rồi, không biết phải nói gì, khuyên gì nữa. Cô bạn tôi trải qua bao nhiêu chuyện vẫn cứ ấu trĩ như thế, tôi tự hỏi không biết bạn có thật sự hiểu thế nào là yêu chưa. Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, nhưng 70% số phận nằm trong tay mình rồi. Bản thân không biết nắm giữ vận mệnh thì không thể trách ai hết. Theo mọi người, tôi nên khuyên cô bạn như thế nào?
Theo Vietnamplus
Muốn đi quá giới hạn nhưng bạn trai không đồng ý
Sau khi nhậu say, tôi đề nghị anh đi quá giới hạn. Anh đồng ý nhưng khi chuẩn bị vượt rào thì anh như choàng tỉnh, vội mặc quần áo vào cho tôi.
Tôi là một cô gái Hà Nội, 19 tuổi, ngoại hình khá xinh, gia đình khá giả. Anh là chàng trai miền Đông Nam Bộ, bằng tuổi tôi, ngoại hình bình thường, gia đình không khá bằng nhà tôi. Tôi nói ra không có ý khoe khoang gì, chỉ để mọi người hiểu thêm mà thôi. Chúng tôi quen nhau vào dịp hè năm tôi học lớp 7, trong một lần anh ra Hà Nội chơi. Anh ở nhà họ hàng nhưng một hôm đi lạc không biết đường về thì gặp tôi. Tôi đã giúp anh về nhà và chúng tôi biết nhau từ đó. Trong suốt 2 năm sau chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua mạng như hai người bạn thân, anh có lối nói chuyện rất cuốn hút, khôn khéo, hiểu tâm lý người khác và tôi đã dần có tình cảm với anh.
Đầu năm học lớp 10 anh bắt đầu tán tỉnh tôi, mặc dù đã có tình cảm với anh nhưng qua một thời gian tôi mới chấp nhận. Chúng tôi yêu nhau trong 5 ngày, người Nam, kẻ Bắc nên cũng không mâu thuẫn gì nhiều, sang ngày thứ 6 anh nói chia tay với lý do là không hiểu được vì sao tôi yêu anh, anh không có gì nổi bật so với những người con trai khác xung quanh tôi. Tôi đồng ý chia tay sau 2 ngày suy nghĩ với điều kiện vẫn giữ liên lạc với nhau. Chuyện chúng tôi quen nhau không ai biết, kể cả gia đình và bạn bè, vì gia đình tôi và anh đều khá cổ hủ, cấm chuyện yêu đương để lo việc học hành. Sau chia tay, tôi với anh vẫn liên lạc nói chuyện, tôi cảm nhận được anh còn yêu tôi.
Chúng tôi từ đó hay gặp nhau hơn, lúc thì anh ra Hà Nội thăm tôi, lúc tôi vào Nam thăm anh. Những chuyến đi của chúng tôi cứ thế dày thêm (tất nhiên là nói dối gia đình). Về chuyện tiền bạc thì anh rất rõ ràng, đi chơi với tôi chỉ xài tiền của anh làm ra, còn tiền ba mẹ cho anh dùng để ăn và học. Anh rất có chí cầu tiến, chăm chỉ làm thêm từ năm lớp 11 để kiếm tiền ra thăm và đưa tôi đi chơi. Anh rất thích phượt, nên cả nước Việt Nam này chúng tôi đã đi du lịch gần hết. Chuyện vẫn cứ như vậy cho đến khi chúng tôi vào đại học, anh thi đỗ vào một trường có tiếng trong TP HCM, còn tôi cũng học đại học ở Hà Nội, lâu lâu chúng tôi lại sắp xếp thời gian để thăm nhau và đi chơi.
Tháng 3 vừa rồi, gia đình đã tạo điều kiện cho tôi đi du học, tôi rất sợ xa anh vì đã lỡ yêu anh quá nhiều nhưng không thể từ chối gia đình. Trước khi đi tôi vào thăm anh và nói muốn quay lại, công khai chuyện hai đứa nhưng anh không đồng ý. Anh nói anh sợ yêu xa sợ sự phản bội, sợ tôi không quay về, anh bảo nếu sau này học xong tôi quay về hoặc anh sang đó thì chúng tôi sẽ chính thức công khai. Nghe anh nói tôi rất buồn nhưng cũng hy vọng, rất sợ những nỗi sợ của anh.
Ngày tôi lên máy bay, anh bỏ học và công việc để tiễn tôi đi như hai người bạn thân. Khoảng giữa tháng 5 vừa rồi tôi trốn gia đình về Việt Nam thăm anh, anh rất bất ngờ và tôi cũng cảm nhận được niềm vui trong mắt anh. Những ngày sau đó tôi thuê nhà trọ ở TP HCM và nấu ăn cho anh. Một hôm tôi rủ anh nhậu, do say quá nên có đề nghị anh đi quá giới hạn, anh cũng đồng ý nhưng khi chuẩn bị vượt rào thì anh như choàng tỉnh, vội vã mặc quần áo vào cho tôi. Anh nói xin lỗi và giải thích là chưa phải lúc, rằng chúng tôi còn trẻ, trong tay chưa có gì, sợ tôi có thai sẽ khổ.
Sau đó anh nói một câu làm tôi rất đau lòng, anh bảo sau này hai đứa chưa chắc đã là của nhau nên anh không muốn tôi khổ nếu lấy một người chồng "xưa". Nghe anh nói như có kim châm vào ngực tôi, sao lúc trước tôi đi anh nói là sau này sẽ đợi tôi về, hoặc cố gắng sang bên đó cùng tôi, giờ lại tỏ thái độ nghi ngờ, không chắc chắn như vậy. Giờ đây tôi đang trong thời gian nghỉ hè ở Việt Nam, đầu tháng 8 lại sang đó để tiếp tục việc học, quả thật tôi rất sợ mất anh vì anh có khá nhiều cô gái vây quanh. Tôi không biết anh có đợi được tôi trong 4 năm còn lại hay không, riêng về phần tôi thì đảm bảo sẽ đợi được, miễn là anh còn yêu mình.
Tôi có nên nói thật với gia đình và xin chuyển vào TP HCM sống cùng anh hay không, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo Vnexpress
Phụ nữ ơi... Có từng nghĩ, sau đánh ghen, vợ chồng bạn sẽ ra sao? Chị bạn tôi kể, sau lần đánh ghen ấy, vợ chồng chị lại về sống với nhau nhưng ở bên nhau như hai người xa lạ. ảnh minh họa Ánh mắt chồng nhìn chị không còn như xưa nữa, như một sự cảnh giác, dè chừng. Thậm chí có chút sợ hãi vì mỗi lần thấy chị anh lại thấy hình ảnh người...