Bạn thân nói sẵn sàng trao thân cho chồng tôi
Không biết trước đấy họ đã nói gì với nhau mà khi tôi giả danh chồng gợi ý, bạn đã sẵn sàng cho chồng tôi tất cả.
Tôi và chồng cùng 25 tuổi, có con trai 3 tuổi. Chúng tôi là bạn học cùng nhau từ thủa nhỏ và đã có cuộc tình kéo dài 3 năm sau đó mới kết hôn. Cuộc hôn nhân này đã làm cho gia đình tôi rất buồn bởi tôi có chỗ đứng trong xã hội, còn chồng chỉ làm công nhân, lương tháng bấp bênh, cộng thêm chuyện bố chồng là người hay lăng nhăng.
Phải rất cố gắng hai đứa mới đến được với nhau vì gia đình tôi phản đối. Sống ở thành phố nhưng nhờ sự giúp đỡ của hai bên nội ngoại, chúng tôi đã mua được căn hộ nhỏ. Công việc ổn định nên tôi không cho chồng đi làm nữa mà muốn anh ở nhà chăm con dù anh không muốn. Khi con được 2,5 tuổi tôi mới đồng ý cho chồng đi làm.
Chồng tôi hiền lành, nhẫn nhịn, biết chăm sóc con và sống hòa đồng với mọi người. Vì đặc thù công việc nên tôi phải chịu rất nhiều áp lực và phải gánh vác kinh tế gia đình nên hay cáu gắt với anh. Chồng biết vậy cũng không trách mắng hay nặng nhẹ với tôi, anh làm hết những công việc ở nhà, tôi không phải động tay vào bất cứ việc gì. So sánh chồng với đồng nghiệp thì chồng không bằng ai cả, trừ việc chăm con, chợ búa và dọn dẹp nhà cửa. Không biết có phải như vậy nên tôi tỏ ra không tôn trọng chồng?
Tôi ưa nhìn, thu nhập ổn định nên có nhiều người theo đuổi dù biết đã có gia đình. Tôi chỉ đáp lại tình cảm của họ một cách hời hợt, trêu đùa. Cách đây 5 tháng có Nam, một người đang học cùng lớp liên thông với tôi tán tỉnh, tôi cũng chỉ đáp lại bằng những tin nhắn, tâm sự để giải tỏa căng thẳng.
Ảnh minh họa
Tối nào chúng tôi cũng nhắn tin, lâu dần những tin nhắn trở nên tình cảm hơn, gần gũi hơn, tôi đã có những nụ hôn qua tin nhắn với người ấy. Chồng biết và đã ngăn cản tôi lại, anh nhắn tin cho Nam, không chửi hay xúc phạm, chỉ nói chuyện với tư cách là một người đàn ông có gia đình.
Chồng còn gọi điện về cho mẹ tôi kể hết mọi việc. Mẹ tôi là người phụ nữ bất hạnh nên tôi rất thương mẹ, trong lúc tức giận tôi đã to tiếng với chồng rất lâu, chồng tôi bỏ sang nơi làm việc ngủ. Tôi nhắn tin rằng nếu nghĩ cho con thì hãy tha thứ cho tôi, nếu không tha thứ được thì ly dị. Tôi biết chồng yêu mình rất nhiều nên sẽ bỏ qua chuyện này. Đúng như dự đoán, chồng tôi đã làm hòa và muốn tôi hứa không được tái phạm.
Một thời gian ngắn sau hai vợ chồng lại xảy ra mâu thuẫn, trong cơn giận tôi đã mắng chửi chồng. Anh mắng lại và mang con về quê (mấy hôm sau tôi mới về). Trong thời gian ở quê anh đã nhắn tin tán tỉnh bạn học ngày trước, cũng là bạn thân tôi. Chồng cô ấy đi xuất khẩu lao động nên không có nhà.
Nằm cạnh tôi mà chồng vẫn nhắn tin qua lại. Đợi chồng ngủ tôi vào facebook của chồng kiểm tra thì tôi mới phát hiện ra. Tôi mạo danh chồng nhắn tin lại với bạn. Tim tôi thắt lại khi đọc tin nhắn mà đứa bạn thân gửi lại. Không biết trước đấy họ đã nói gì với nhau mà khi tôi gợi ý, bạn đã sẵn sàng cho chồng tôi tất cả. Tôi gọi chồng dậy để hỏi rõ sự tình, chồng chỉ nói: Anh đang giận em nên chỉ tán tỉnh cho vui chứ không phải yêu đương gì.
Video đang HOT
Tôi gọi mẹ chồng dậy chứng kiến dù rất thương bà vì bà từng cay đắng nhìn chồng ngoại tình. Tôi đau đớn vì niềm tin tuyệt đối dành cho chồng đã mất. Niềm tự hào duy nhất của tôi với chồng là lòng chung thủy vẫn thường khoe với bạn bè, đồng nghiệp đã không còn.
Tôi chụp lại đoạn hội thoại gửi cho chồng cô bạn và kể lại những gì đã biết dù cô ấy van xin tôi đừng làm chuyện ấy.
Hôm sau tôi đưa con lên thành phố thì nghe tin cô bạn cắt tay tự vẫn, chồng tôi chưa nói được câu xin tha thứ nào mà câu đầu tiên tôi nghe được là lời trách móc. Tôi hận chồng rất nhiều, vì quá tin tưởng anh nên tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi phải làm sao, có nên tha thứ cho chồng không?
Theo Tinngan
Khóc hết nước mắt vì chồng mắc bệnh lười
Về đến nhà là anh chơi game hoặc đọc truyện, kêu làm cái gì là cáu gắt ra mặt vì đang chơi dở.
Tôi và anh cưới sau hơn 2 năm quen và yêu. Ngày đó cũng có nhiều người theo đuổi tôi, đủ mọi thể loại giàu, nghèo, thành đạt hay bình thường, cuối cùng tôi chọn anh để gắn kết trên con đường đời còn lại.
Anh là người rất bình thường bởi tôi cảm thấy tình cảm chân thành ở anh, sự hiền lành, chịu khó. Sau khi cưới chúng tôi kế hoạch 1 năm sau mới có con nên năm đầu đó rất hạnh phúc, gần như tính cách anh không thay đổi nhiều.
Hàng ngày sau giờ làm tôi đi chợ, anh về nhà cắm cơm trước, tôi về thì nấu, anh nhặt rau, thái thịt. Ăn xong anh rửa bát còn tôi lau nhà. Tắm xong tôi giặt quần áo còn anh xả và phơi. Tất cả anh đều tự nguyện làm cùng tôi mà không hề than vãn, kêu ca.
Tất cả thay đổi từ khi tôi có con, mọi thứ đảo lộn, anh bắt đầu lười biếng và hay cằn nhằn hơn. Về đến nhà là chơi game hoặc đọc truyện nên kêu làm cái gì là cáu gắt ra mặt vì đang chơi dở mà phải đứng lên làm.
Sinh con được 1 tháng rưỡi tôi về quê chồng ở để chăm con vì nghĩ ở lại không có ai chăm, con nhỏ thì vất vả lắm.
Nhưng khi về nhà chồng thì bố mẹ chồng cũng đi làm suốt ngày, tôi phải tự xoay xở, vừa chăm con vừa lo cơm nước cho bố mẹ chồng đi làm về ăn uống nghỉ ngơi chiều còn đi làm tiếp, tối bố mẹ về muộn nên tôi cũng tự nấu.
Ảnh minh họa
Bé con lại hơi quấy khóc, suốt ngày đòi bế, nhiều lúc vừa bế con vừa nấu cơm, lúc nào con ngủ chút thì tôi lại tranh thủ đi giặt quần áo, tã lót, đêm nào cũng khoảng 11h con mới ngủ.
Tôi cứ xoay chong chóng như thế cho tới khi con được 8 tháng rồi vào lại Sài Gòn và đi làm lại.
Những tưởng giờ đây có chồng bên cạnh, anh sẽ thông cảm và san sẻ cùng tôi để bù lại 8 tháng mẹ con vật lộn với nhau, ai dè lúc này tôi còn stress nặng nề hơn khi chồng không giúp gì cả, chỉ game và truyện.
Ban đầu tôi nhẹ nhàng nói '8 tháng đầu con nhỏ, bao nhiêu vất vả em làm hết rồi, giờ con cứng cáp chút, đỡ vất vả thì anh phụ em làm việc nhà cùng, chứ em cũng đi làm 8 tiếng như anh rồi về mà bao nhiêu việc.
Con ngủ rồi em lại xuống giặt đồ, giặt xong lên là 11h đêm, anh cứ nằm đó đọc truyện mà không thấy thương vợ con gì à'.
Nói mãi cuối cùng anh giúp tôi giặt quần áo nhưng mỗi lần giặt là cằn nhằn. Tôi chỉ im lặng, quần áo đi làm hay ở nhà tôi đều cố mặc 2 ngày 1 bộ, lúc nào lỡ có giặt đồ của tôi lên tới 3 bộ là phải nghe những lời càm ràm của anh.
Cuộc sống khi có con phát sinh rất nhiều chi phí nên tôi cố gắng xin 1 công việc tốt hơn, thu nhập cao hơn và nhận làm sổ sách ngoài giờ cho mấy công ty nữa để tăng thêm thu nhập.
Còn công việc của anh hơi bấp bênh, xin việc cũng khó, có khi thất nghiệp ở nhà mấy tháng. Tôi nói anh chịu khó học thêm tiếng Anh và trau dồi kiến thức chuyên ngành để nâng cao trình độ, năng lực và kiếm được công việc tốt, sao cứ đọc truyện, chơi game hoài mà không nghĩ cho tương lai.
Anh mà học thì tôi sẵn sàng làm tất cả cho anh học nhưng cứ chơi mà tôi phải phục vụ làm tôi phát điên lên.
Hôm nay, khi tôi ngồi đây viết những dòng này là đã nhận làm tất cả công việc trong nhà. Vì sao ra nông nỗi này khi mà anh giúp tôi giặt quần áo thì luôn kèm theo những lời lẽ càm ràm, nhờ lấy cái khăn hay cái áo cũng gắt gỏng lên, tôi luôn phải im lặng.
Tôi thấy chán nản khi nghĩ rằng bao nhiêu công việc kia mình đã làm hết, chỉ có mỗi việc giặt quần áo mà tôi phải chịu nghe những lời lẽ đó.
Tại sao tôi phải chịu đựng như thế trong khi cũng đi làm như anh, thu nhập còn cao hơn anh và tự lo cho cuộc sống của mình được mà cứ phải chịu đựng anh.
Cái cảnh 1 tay nấu canh, 1 tay chiên trứng, tay lại bóc hành, còn tay thái thịt mà con đái ỉa anh ngồi đó chơi game không chút bận tâm, tôi quát lên mới chịu buông cái điện thoại ra cởi quần cho con rồi quăng cái quần về phía tôi thì tình yêu còn là gì trong cuộc sống này nữa khi mà người có biết thương ta đâu.
Tôi đau lòng nói với anh sau rất nhiều lần góp ý nhưng chỉ được vài ngày là lại như cũ .
'Từ hôm nay về nhà anh đừng động vào bất kỳ việc gì nữa, hãy để đó em nhẩn nha làm hết dù sớm hay muộn và đừng bao giờ nói động chạm gì tới em nữa.
Em cũng có lòng tự trọng của em, không vì mấy bộ quần áo của con và em mà anh dùng những lời lẽ nặng nề từ sáng tới chiều, em không thể chịu đựng được nữa'.
Một ngày bắt đầu với tôi là dậy sớm nấu đồ ăn cho con, xay nhuyễn để cả ngày con ăn trộn với cháo, rồi chuẩn bị hộp cơm cho riêng mình để trưa ăn.
Chiều nếu hết đồ ăn thì đi chợ rồi về nấu cơm, ăn xong rửa bát, lau nhà, nấu cháo cho con ngày mai ăn, rồi quay sang tắm và giặt đồ, vừa làm vừa trông con.
Mọi việc xong là tới lúc cho con đi ngủ, khi con ngủ say tôi mang sổ sách ra làm. Buổi sáng trên đường đi làm cứ nghĩ tới cuộc sống bộn bề như thế mà sống bên một người chồng vô tâm thế này sao đau lòng quá, tôi lại khóc.
Tôi thấy lẽ nào cuộc hôn nhân này đã thất bại? Lương tâm của người chồng, người cha kia để ở đâu? Các câu chuyện kiếm hiệp đó nó có dạy cho anh cách đối xử với nhau trong 1 gia đình hay không?
Tôi như cái bóng đi đi về về và không có chút cảm xúc gì, không muốn nói thêm lời nào với anh nữa. Có bạn nào rơi vào trạng thái như tôi không, các bạn đã vượt qua như thế nào?
Theo Tinngan
Đừng bắt phụ nữ làm thần thánh khi đàn ông chỉ là đứa trẻ Một khi bố mẹ chúng không còn cảm thấy hạnh phúc, thậm chí thù ghét nhau thì việc cùng chung sống dưới 1 mái nhà có thực sự tốt cho sự phát triển của một đứa trẻ? Theo tư duy cổ điển phương Đông, phàm mang danh phận phụ nữ thì phải có chồng, dù là chồng tốt, chồng xấu, miễn là có...