Bạn thân “lén lút” với người yêu?
Họ làm gì trong phòng mà mãi mới ra mở cửa? Liệu đó có phải chỉ là “vô tình”, “nhỡ buổi”, “mệt và trú nhờ” như giải thích của họ hay không?
Tôi là một kế toán, công việc của tôi rất bận rộn. Hằng ngày tôi phải dậy từ sớm để chuẩn bị bữa trưa và đi làm… Tôi sống rất đơn giản, tiết kiệm và cố gắng dành dụm để làm đám cưới với anh ấy. Thế nhưng hôm trước có một chuyện nhỏ làm tôi nghĩ mãi. Bạn trai và cô bạn thân của tôi ở chung trong phòng trọ của tôi, đóng cửa rất lâu…
Hôm đó là một buổi trưa cuối tháng 3, như bao ngày khác tôi cũng đi làm. Buổi sáng đến công ty lo một bộ hồ sơ cho sếp để sếp đi công tác… làm xong rất nhiều việc sau đó tôi quyết định về nhà buổi trưa để nằm nghỉ một lát thì thấy có nhiều chuyện lạ.
Đầu tiên tôi gõ cửa và gọi “Thuần ơi…” (tên cô bạn ở cùng phòng với tôi) ra mở cửa vì cửa có chốt trong. Một lúc sau bạn tôi mới ra mở cửa, cô ấy còn nói với tôi rằng, nói nhỏ thôi, anh Thắng (tên người yêu tôi) đang ở trong phòng. Anh ấy bảo mệt nên qua ngủ nhờ. Tôi vội đi vào phòng, vứt chiếc túi của tôi xuống giường và thấy Thắng ngủ li bì, nằm ngoảnh vào trong tường. Thuần lúc đó cũng nói với tôi vài ba điều nhưng vì giận quá nên tôi chẳng nói lại được câu gì. Tức người yêu, giận bạn… lúc ấy tôi chỉ thấy mình thừa thãi muốn bật ra khỏi phòng.
Mỗi người giải thích một kiểu nên càng làm tăng sự hoài nghi trong tôi… (Ảnh minh họa)
Sau đó hai ngày, tôi có gặp anh để nói chuyện. Anh ấy bảo giữa anh và Thuần không có chuyện gì, chỉ là vì buổi trưa hôm ấy thời tiết thay đổi nên thấy mệt quá anh mới ghé vào ngủ nhờ. Tôi hỏi rằng, sao không gọi điện cho tôi, sao không nói với tôi? Thì anh quát lớn bảo rằng: “Lúc nào tôi cũng bận, từ ngày yêu tôi anh không được chăm lo gì cả…”. Tôi nghĩ cực quá, lúc nào mình cũng phải lo lắng đủ thứ, thu nhập của anh bèo bọt, tôi cố kiếm tiền để lo đám cưới vì thế mà không quan tâm nhiều đến anh, anh không thương tôi vất vả, anh còn không tiếc lời mắng tôi.
Video đang HOT
Cả Thuần và anh Thắng cố gắng giải thích. Nhưng mỗi người giải thích một kiểu nên càng làm tăng sự hoài nghi trong tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi và anh Thắng yêu nhau 4 năm, chuyện gì cũng trải qua nhưng chuyện này có lẽ làm tôi chán nản nhất. Nếu họ từng trải qua chuyện sâu sắc và chung đụng ấy, tôi phải làm sao? Tôi phải cắn răng mà chịu ư?
Tôi nghĩ mình không kém cỏi, cũng có một chút hình thức, khả năng làm việc thì rất tốt nhưng chuyện duyên tình của tôi thì lận đận quá. Hình như tôi lụy tình quá, làm cho tôi thành khổ sở? Nếu sau này anh Thắng có nghĩ lại, nhỡ đâu Thuần sẽ là một lựa chọn vì Thuần đến sau, Thuần còn mới mẻ, Thuần vô tư không lo nghĩ về tương lai nên có thời gian chăm sóc cho anh ấy. Tôi sẽ bị đá đi…
Bây giờ tôi không biết mình có nên hoãn cái đám cưới vào cuối năm? Kế hoạch hai bên gia đình ra mắt? Tôi phải làm sao để chứng tỏ mình vẫn còn một chút tự trọng, không quá ngu ngốc và xóa đi những nghi ngờ trong tâm can mình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...