Bạn thân hôn áo tưởng nhớ hậu vệ đoản mệnh Phước Thọ
Huỳnh Tấn Tài trải qua buổi chiều khó quên trên sân Thống Nhất trong trận đấu làm khách CLB Sài Gòn ở V-League.
CĐV Long An mang ảnh hậu vệ Phước Thọ tới sân Thống Nhất (TP HCM) trong trận đấu gặp chủ nhà CLB Sài Gòn ở vòng 7 V-League diễn ra chiều 24/4.
Các cầu thủ Long An đều đeo băng đen để tưởng nhớ đồng đội. Tuần này họ ra sân mà không có sự đồng hành của hậu vệ trẻ.
Trong cabin huấn luyện, đội bóng dành chỗ cho Phước Thọ với hai di ảnh và áo số 21.
Ban huấn luyện đeo băng đen trước trận đấu.
Video đang HOT
HLV Ngô Quang Sang.
Toàn đội có phút tưởng niệm Phước Thọ trước khi bước vào trận đấu. Hậu vệ xấu số qua đời vì tai nạn giao thông ngày 17/4 vừa qua.
Trong đội, Huỳnh Tấn Tài và Nhật Tân là những người thân thiết nhất với Phước Thọ.
Tấn Tài ở chung phòng với Phước Thọ trong đội. Anh hôn lên áo bạn quá cố trước giờ xung trận.
Tuy vậy, có thể do tâm lý bất ổn, Tấn Tài nhận thẻ đỏ trực tiếp, rời sân ở phút 31, khiến đội rơi vào thế chơi thiếu người.
Long An vất vả chống đỡ, giữ tỷ số 0-0 trong hiệp một nhưng sang hiệp hai, họ liên tiếp nhận ba bàn thua.
Chung cuộc, đội khách nhận thất bại 1-3 trước tân binh V-League CLB Sài Gòn.
Long An mới chỉ có 4 điểm sau 7 lượt trận và tạm đứng áp chót bảng xếp hạng V-League.
Theo VNE
Lá thư xúc động đồng đội gửi hậu vệ xấu số Phước Thọ
Tiền vệ Huỳnh Tấn Tài chơi với Phước Thọ như anh em hơn 10 năm nay, bàng hoàng trước sự ra đi đột ngột của đồng đội.
Tấn Tài (phải) và Phước Thọ chơi với nhau rất thân hơn 10 năm qua. Ảnh: FB.
"Thọ ơi, đến bây giờ tôi vẫn không thể tin rằng cậu đã ra đi mãi mãi. Mới chỉ hơn 24 tiếng đồng hồ trước thôi chúng ta vẫn ngồi cạnh nhau, cười nói vui vẻ trước màn hình trò chơi điện tử mà nay sao vạn dặm chia ly, âm dương cách biệt...
5h sáng 19/4... Tiếng gà gáy í ới ngoài cửa sổ và chút ánh nắng nhàn nhạt, nhờ nhờ cố len vào căn phòng tối bưng kín mít mới khiến tôi nhận ra rằng trời đã sáng. Một đêm dài nhất chưa từng có trong cuộc đời. Thậm chí, cái ngày tôi và cậu lần đầu được triệu tập lên đội U23 Việt Nam cũng chẳng làm tôi trằn trọc đến thế.
Trắng đêm. Tôi ngồi bất động trên gường từ lúc nào không biết. Và nếu không có cái ánh sáng nhờ nhờ kia len qua khe cửa sổ, tôi cứ mãi bất động như vậy, hướng ánh mắt của mình về phía bên kia bức tường trắng, nơi mà cậu vẫn ngày ngày ngáy o o trên giường ngủ. Cậu, à không, phải gọi là Thọ dảnh hay Nhọn vơi mỏ dảnh mới đúng. Đó là cách mà tôi - thằng Ku - vẫn thường gọi cậu mà. Đã thân lại được xếp ở cạnh phòng nhau, cậu phòng 7, tôi phòng 8. Thảo nào cứ mở mắt ra là lại gặp cậu cười toe toét với kem đánh răng trắng xóa trên miệng rồi lại cùng nhau đi tập, dẫn nhau đi ăn hay chán chê lại vào phòng nhau chơi điện tử.
Thằng bạn thân chí cốt của tôi, hễ cứ rảnh là lại phải gặp nhau mới chịu được. 10 năm rồi, điều ấy trở thành bình thường như một lẽ sống của tôi và cậu. Vậy mà hôm nay, mọi thứ sao mà trống trải thế. Đắng ngắt thật. Tôi chẳng còn muốn bước ra ngoài nữa.
Sau khi trở về từ nhà cậu tối qua, tôi đã ngồi bất động trên giường như thế. Thằng Ku này nổi tiếng hiếu động, mạnh mẽ và lỳ lợm. Vậy mà sao đêm qua, tôi chỉ muốn giấu mình trong bóng tối. Tấm di ảnh của cậu trên linh cữu cứ vấn vương trong tâm trí tôi. Và cứ nghĩ đến Thọ dảnh, tôi lại khóc. Nhọn vơi mỏ dảnh, bây giờ cậu đang ở nơi đâu?
Cái đêm ấy thật sự là một cú sốc quá lớn. Tôi không thể tin vào tai mình nữa. Cái chân vốn rất ngoan trên sân cỏ sao cứ lẩy bẩy, chẳng thể nào đứng vững nổi nữa. Tin nhắn của thầy dạy đội trẻ làm tôi lặng người. Vì chỉ trước đó mấy tiếng thôi, tôi và cậu vẫn còn cười đùa vui vẻ chơi điện tử, vẫn một thằng cầm Barca, một thằng đối địch đá Real bằng được. Vậy mà sao, tai ương lại ập đến nhanh thế.
Tôi không tin điều ấy là sự thật. Thọ dảnh, cậu có biết rằng tôi đã hớt hải gọi vào số máy của cậu bao nhiêu cuộc rồi không. Khi đầu dây kia bắt máy, tôi mừng quýnh và lẩm bẩm về cái tin đùa dai chết tiệt. Nhưng rồi tim như ngừng đập, mũi như ngừng thở khi tiếng nói bên kia lại là từ anh trai cậu, với một tin buồn như lưỡi dao đâm vào cơ thể của tôi: 'Thọ đi rồi'...Thật sự là, cái chân run ấy không thể đứng nổi nữa.
Thọ dảnh, tôi và cậu đã chơi với nhau hơn 10 năm rồi đấy. Từ lúc vào đội năng khiếu, vì cùng một lứa nên thân với nhau kể từ khi ấy luôn. Suốt từ khi ấy đến đội lớn và cho tới tận bây giờ, chúng ta vẫn là chiến hữu của nhau. Ngày được lên đội U19, chúng ta mừng rơn. Rồi khi nhận được tin báo rằng thầy Miura chọn hai đứa lên đội U23 chuẩn bị cho vòng loại U23 châu Á, cả hai đứa nhảy cẫng. Lần đầu tiên trong cuộc đời được lên đội U23, sướng khủng khiếp lên được. Cả hai rồi cả thằng Hoàng Lâm nữa động viên nhau phải trụ lại bằng được ở đội nhé. Nhưng rồi Lâm bị chấn thương. Cậu cũng không thể ở lại với đội cũng vì sức khỏe. Dù không nói ra nhưng nhìn mặt cậu, tôi cũng biết rằng cậu buồn lắm.
Cuộc đời kể cũng lạ. Ông trời cũng thật oái oăm. Người tốt sao phận lại yểu mệnh đến thế. Thọ rất hiền, lại hòa đồng với anh em. Ở đội từ đàn anh cho đến lớp dưới ai cũng quý mến và thương yêu Thọ hết. Cớ sao ông trời lại lấy đi một người tốt đến vậy khỏi cuộc đời? Đau lòng thật đấy, Thọ ơi.
Thọ dảnh, đến bây giờ tôi cũng như anh em trong đội vẫn không thể tin rằng cậu đã ra đi mãi mãi. Nụ cười của cậu, ánh mắt cậu, giọng nói của cậu vẫn cứ như hiện diện tại đây, ngay lúc này, ngay cạnh tôi và những anh em chiến hào ở Long An. Kỷ niệm của chúng ta có lẽ kể cả đời cũng không hết. Hãy cùng nhau giữ mãi những khoảnh khắc ấy, Thọ dảnh.
Trời đã sáng hẳn rồi... Hôm nay, cậu sẽ về trong sự bao bọc và che chở của đất mẹ. Hãy yên nghỉ Thọ nhé, chiến hữu của đời tôi. Tôi và cả đội sẽ chiến đấu vì những giấc mơ mà cậu còn dang dở...
Vĩnh biệt cậu
Thằng Ku của Thọ dảnh"
Theo VNE
Phước Thọ và bi kịch các VĐV Việt chết trẻ Làng thể thao Việt Nam chứng kiến nhiều trường hợp VĐV ra đi mãi mãi khi còn quá trẻ vì tai nạn giao thông hay mắc bệnh hiểm nghèo. Phước Thọ vừa trở lại tập luyện và không may gặp tai nạn qua đời. Ảnh:FB. Hậu vệ Trần Phước Thọ (Long An) qua đời khi mới 23 tuổi vì tai nạn giao thông...