Bạn thân đến tá túc vài ngày để khám bệnh, khi bạn về chồng tôi xem camera đã phải hét ầm lên vì phát hiện sự thật động trời
Ở quê tôi có người bạn thân học cùng cấp 3, nó học kém nên ở nhà lấy chồng, còn tôi thì thi đậu đại học. Sau 9 năm ra trường hai đứa mới có cơ hội gặp nhau trong buổi họp lớp ngày đầu năm. Tôi nhiệt tình mời bạn khi nào lên thành phố chơi thì ghé qua nhà
Hôm ấy đang làm việc thì cô bạn thân gọi điện là muốn lên thành phố khám bệnh mà chưa có chỗ nào để ở. Với bản tính nhiệt tình tôi mời bạn đến ở nhà mình ngay mà không đắn đo suy nghĩ gì.
Bạn ấy rất chu đáo lên chơi có vài ngày mà mang 3 con gà và rất nhiều rau sạch lên biếu chúng tôi. Vợ chồng tôi đón tiếp bạn rất nhiệt tình trong 2 ngày nó ở lại. Thậm chí trong khi vợ bận công việc ở công ty, chồng tôi còn đích thân chở bạn thân của vợ đi khám bệnh.
Lúc bạn về tôi mua quần áo bánh kẹo và cả thuốc tẩm bổ để biếu lại bạn. Lúc ra về tôi còn lưu luyến hẹn bạn khi nào đi khám bệnh hay lên thành phố chơi thì cứ qua nhà mình ở. Nhìn cảnh chia tay của chúng tôi, chồng còn phải thốt lên:
- Hai bà mặn mùi quá, khiến tôi là đàn ông mà sắp khóc rồi đây.
Khi chồng chở bạn ra xe về tôi cuống quýt hỏi:
- Anh có nhìn thấy chiếc dây chuyền sáng nay em cởi ra để trên bàn trang điểm không?
- Anh không biết, em tìm kỹ lại dưới gầm xem nó rơi ở đâu đó thôi, ai mà dám vào phòng chúng ta chứ?
- Em đã tìm kỹ mọi nơi rồi không thấy đâu, chiếc dây chuyền em thích nhất lại mất thì tiếc lắm.
Chúng tôi cùng tìm khắp nơi không thấy rồi chồng tôi sực nhớ đến chiếc camera trên đầu lên thử bật lên xem có tìm được manh mối gì không.
Một lát sau chồng hét ầm cả nhà lên khiến tôi giật b.ắn mình:
Video đang HOT
- Tìm thấy thủ phạm rồi vợ ơi, đến đây ngay đi.
- Thủ phạm gì chứ, vợ mất vàng mà chồng vui như Tết vậy?
Nhìn trong camera thấy cô bạn thân vào phòng vợ chồng tôi rất đĩnh đạc thế nhưng lúc đi ra thì lén lút nhìn trước nhìn sau rồi đút cái gì vào túi. Đoán là chiếc dây chuyền đã bị bạn thân cuỗm mất.
Vừa xấu hổ với chồng vừa thấy thất vọng về người bạn, có tật xấu ăn cắp vặt đến già đầu rồi mà không sửa nổi. Ngày còn đi học thỉnh thoảng tôi hay bị mất bút có khi còn mất t.iền, có lần bắt được tận tay bạn thân lấy nhưng nó lại bảo mượn đồ tý. Rồi hai đứa cười xòa với nhau thế là xong.
(Ảnh minh họa)
Xem xong camera chồng tôi nhận định chỉ có cô bạn ấy cầm thôi và yêu cầu vợ gọi điện hỏi cho rõ thực hư. Vì không nhìn rõ sợi dây chuyền trong tay bạn nên tôi đã phải hỏi kiểu thăm dò khi gọi điện:
- Sáng nay trước khi về bạn có nhìn thấy chiếc dây chuyền ở trong phòng vợ chồng tôi không?
- Tôi đâu có vào phòng bạn mà biết, bạn hỏi như thế là nghĩ mình lấy trộm chứ gì. Tính bạn vẫn chẳng đổi, ngày xưa cũng vậy và bây giờ cũng thế, lúc nào cũng chỉ coi người bạn này là kẻ trộm. Tớ nói cho bạn biết đói cho sạch rách cho thơm, đây không thèm làm cái chuyện xấu đó đâu.
- Sợi dây đó không giá trị là bao đâu nên mất mình không tiếc, chỉ sợ ai động vào nó thì sẽ bị ảnh hưởng đến sức khỏe thôi.
- Thật thế sao, thảo nào từ khi cầm chiếc dây chuyền đó trong người mình cứ nôn nao mệt mỏi vô cùng.
- Thế bạn lấy thật à, thôi hãy đưa đến nhà bố mẹ tôi để gửi nhanh lên kẻo lại khổ đấy. Lúc nào đưa cho bố mẹ tôi rồi thì gọi cho tôi ngay để có thuốc giải.
Tôi cười khoái trí với chồng mà bảo:
- Nó vẫn vậy, đúng là ăn trộm nên chỉ cần vài câu nói là đầu óc nó lại sợ hãi mất kiểm soát không nghĩ được gì.
- Ừ cái mưu của em chỉ lừa được cô bạn đó thôi chứ vào tay chồng thì cho mất luôn.
- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu gặp anh em sẽ dùng thủ đoạn khác chứ.
Một tiếng sau điện thoại của tôi rung lên, cô bạn đã gọi lại với giọng vui mừng báo là đã đưa cho bố mẹ tôi rồi. Sau khi xác minh thật sự là chiếc dây chuyền đã được giao đúng người, tôi đã gọi điện lại cho bạn mà nói:
- Dây chuyền đó không có gì đâu, tôi chỉ nói dối cho bạn sợ mà khai ra thôi. Tính bạn vẫn thế, có gan ăn trộm nhưng khi lấy đồ xong là mất hết lý trí tinh thần hoảng loạn. Lần sau đừng làm việc xấu đó nữa, tinh thần bất an không tốt cho sức khỏe đâu, lấy được của người ta 1 đồng mình mất 10 đồng thì lấy làm gì hả bạn thân của tôi.
- Cậu nói giống vị bác sĩ hôm trước lắm, ông ta phán mình luôn bất an sống không thoải mái nên sinh ra bệnh khó ngủ.
- Vậy ở quê bạn hay lấy đồ của người khác lắm sao?
- Ừ, chẳng hiểu sao cái tính của mình cứ thấy đồ của người khác hay hay là thích lấy về rồi đâu có dùng. Nhiều lúc muốn sửa mà khó quá.
Nghĩ cũng thấy thương bạn mà khó quá, bản tính con người ăn sâu vào m.áu thịt rồi, đâu có thể nói là sửa được.
Sau khi nhận được dây chuyền thì chồng tôi bảo từ mai phải biết chọn bạn mà chơi đừng có dễ dãi nhiệt tình quá, không cẩn thận có ngày mất cả chồng. Anh đã nói rất đúng. Cái gì cũng chỉ cần vừa vừa thôi thì mới tốt.
Theo phunuvagiadinh.vn
8-3, chồng mua quà nhưng không phải tặng vợ
Nói về hệ vô tâm, tôi tin chồng tôi là số một. Ngày yêu nhau thỉnh thoảng anh vẫn có tặng hoa nhưng sau khi cưới nhau thì anh "cắt" hẳn. Anh nói "lễ nghĩa chỉ dành cho những người phú quý.
Vợ chồng với nhau rồi, cái gì không cần thiết thì thôi, để tiết kiệm mà nuôi con". Thời gian đầu tôi cũng có xa gần hờn dỗi, nhưng rồi lâu dần cũng thành quen. Thỉnh thoảng tôi có than vãn thì mẹ tôi bảo "Quan trọng là nó thương vợ con, chí thú làm ăn, chứ vợ chồng rồi quà cáp quan trọng gì nữa, đâu rồi vào đó cả".
Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu hôm mồng 7 tháng 3 vừa rồi tôi không thấy chồng vào một tiệm vàng. Trên đường đi làm về, tôi vô tình gặp chồng đi phía trước (hóa ra những chuyện tày trời đều do vô tình mà phát hiện ra), tôi định đuổi cho kịp chồng nhưng chưa kịp thì thấy anh ghé vào một tiệm vàng trên phố. Tò mò tôi cũng đi vào theo, thấy anh sau khi nhấc lên nhấc xuống liền chọn mua một chiếc dây chuyền vàng nhỏ. Lòng tôi lúc đó hân hoan một niềm vui khó tả. Có thể chồng tôi muốn gây bất ngờ cho tôi nên không đả động gì trước. Nghĩ vậy, tôi liền lẳng lặng ra về.
Nhưng rồi tối mồng bảy, rồi đến sáng mồng tám, hết ngày mồng tám tôi vẫn thấy chồng im hơi lặng tiếng. Là chồng tôi quên hay như thế nào. Đài báo ti vi ra rả chúc mừng ngày 8-3 suốt ngày, không lẽ nào anh ấy quên được. Nghĩ vậy, cuối ngày mồng 8, trước khi đi ngủ tôi liền hỏi xa gần "Bố không có gì tặng mẹ à?". Anh nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, vì bao năm nay anh đâu có tặng quà lễ lạt gì, mà tôi cũng đâu có đòi đâu. Xong rồi như biết tôi chờ đợi, anh ngồi dậy, mở ví, đưa cho tôi một tờ 500 nghìn rồi nói "đây, mẹ nó thích mua gì thì mua, khỏi phải đòi nhé".
Tôi như từ trên cao rơi phịch xuống, cầm tờ t.iền mà không biết nói sao. Còn chiếc dây chuyền hôm qua là thế nào? Nếu không phải tặng tôi thì là tặng ai? Rõ ràng tôi thấy anh đã trả t.iền và nhận món hàng đó, không phải là anh đã trả lại chứ. Lạ nữa, trước đây tôi mà hỏi quà thì anh sẽ càu nhàu nói tôi "bày vẽ", nhưng lần này thì anh chẳng nói gì cả, lại còn cho tôi t.iền.
Tôi không biết có phải chồng tôi có ai khác bên ngoài hay không. Một kẻ khô khan lại tiết kiệm như chồng tôi mà mua dây chuyền vàng tặng ai đó thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi. Tôi rất bối rối, vừa buồn, vừa thất vọng. Tôi đang không biết có nên hỏi thẳng chồng về món quà tôi thấy anh đã mua hay cứ im lặng theo dõi chồng xem có phải anh bồ bịch bên ngoài?
T. H. Hà
Theo dantri.com.vn
Phát hiện âm mưu ve vãn chồng, vợ ra chiêu khiến cô ả phải n.hục n.hã rời khỏi nhà Linh thấy cô ả cố tình mặc bộ đồ ngắn cũn cỡn, vừa lau nhà vừa va chạm vào chân chồng mình. Cô biết đến lúc phải đuổi cô ả ra khỏi nhà. Về làm dâu trong sự phản đối của mẹ chồng, Linh gồng mình k.iếm t.iền để chờ ngày mua một căn hộ riêng cho vợ chồng cô. Chồng thương cô...