Bàn tay ấm nào dành cho em
Trời nóng, cái nóng oi bức khó chịu. Không thể cầm chân trong căn nhà ngột ngạt vì nóng, em phóng xe ra đường ngắm phố phường về đêm.
22h, đường phố vẫn rộn người. Chắc mọi người cũng như em, không muốn chịu đựng cái nóng bức ở nhà. Trên chiếc cầu bêtông rộng mới xây, từng đôi, từng cặp nắm tay nhau, nhỏ to tâm sự. Xe em lướt qua chầm chậm, em nghe tiếng họ cười, em nghe gió sông thổi lên bần bật, vài cô gái khẽ so vai để rồi các chàng trai có dịp dang rộng cánh tay kéo họ vào lòng. Là do gió sông hay do một thứ vô hình nào khác khiền lòng bàn tay em chuyển lạnh. Chợt thấy như nó cũng đang cần một bàn tay ấm.
Vẫn không có đôi tay nào nắm lấy em lúc này, vẫn là em một mình ngạo nghễ và ương bướng bước qua cầu, em không so vai chẳng phải vì gió sông không lạnh mà vì sẽ không còn ai choàng lên vai em vòng tay ấm. Chiếc cầu dài đủ để đứng bờ này không nhìn thấy bờ còn lại. Em đặt từng dấu chân nhỏ nhẹ nhàng và thận trọng bước qua, chỉ mong sao có nụ cười của ai kia đang đợi em ở cuối con dốc.
Video đang HOT
Từ đỉnh cao nhất của nhịp cầu nối em lặng lẽ mỉm cười, không ai đón em ở đầu con dốc đến, cũng chẵng ai chờ em ở nơi con dốc về. Nghĩa là vẫn chỉ một mình em trên con đường của riêng em. Em quay xe trở về nhà, nơi bến đỗ yên lành nhất dành cho em.
Rồi ngày mai đến sẽ lại cuốn em vào guồng quay của công việc và cuộc sống. Biết đến lúc nào lại có ai đó sẽ nắm lấy tay em, nói với em rằng: “Nhóc con à, em mệt rồi phải không, hãy nghĩ ngơi đi vì đã có anh bên cạnh”
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cơn mưa hạ
Hãy cho em được gọi từ thân thương ấy lần cuối dù em biết rằng chẳng cơ hội nào dành cho em nữa. Đã bao lần chúng ta giân hờn rồi lại về bên nhau?
Hàng ngày đối diện với cuộc sống em thấy mình yêu anh nhiều lắm. Anh có biết rằng với em đã từ lâu anh đã quan trong biết bao không?? Nỗi nhớ vẫn lẫn khuất nơi đây, chắc anh có biết nó đã trở thành hơi thở quen thuộc trong em vẫn âm thầm lặng lẽ theo thời gian. Cơn mưa lại kéo đến, em cảm thấy nỗi thương nhớ trong em hình như cứ tăng thêm, em cố gắng xua đuổi hình bóng anh trong trái tim nhỏ bé kia vẫn vô ích.
Giờ đây đứng bên vực thẳm tình yêu, em mới nhận ra rằng: Em đã yêu anh hơn chính bản thân mình. Em bé nhỏ và mong manh quá làm sao níu kéo nổi một người trí thức như anh nhỉ? Em chỉ là hạt cát làm sao có thể tạo nên kỳ tích cho riêng mình. Em đã đ.ánh mất giọt m.áu của chúng ta, đ.ánh mất trái tim của mình và bây giờ em lại đ.ánh mất hạnh phúc vô tận.
Hầu như quãng đường xui rủi luôn đón tiếp em nồng hậu. Em có thể giấu đi nổi buồn, nỗi đau hụt hẫng của cuộc sống, nhưng liệu em sẽ vượt qua được không anh?
Chiếc xe tương lai cứ trượt dốc mãi, em không tìm thấy phanh để rồi cứ lao vào t.uyệt v.ọng.Tình yêu như sự thù hằn cứ ghìm em tận nỗi đau của cảm xúc, hay chỉ vì yêu anh là tội ban sẵn cho em.
Những đêm cô đơn dài quá. Những cơn bão lòng lớn quá, những giọt nước mắt co thể đổi được niềm vui cho anh? Vậy thì anh hãy đón nhận lấy nó. Em chỉ trách em không xứng đáng với anh, em thấy mình yếu đuối quá, sao em lại không thể quên được anh cơ chứ, em muốn được ngủ mãi mãi để bàn tay, ánh mắt bờ môi anh đừng vây quanh em nữa, rồi cảm giác lo sợ không được nhìn thấy anh chập chờn gào xé tim em, em mâu thuẩn quá phải không anh?
Cũng vì em yêu anh nên mới như một con ngốc vậy thôi. Anh không cảm nhận được tim em đau thế nào khi đã mất anh. Có lẽ em chưa yêu anh nhiều như những người tình trước đây mà anh từng yêu thương, nhưng với em tình cảm em đã không giữ lại cho mình chút gì cả.
Điều em cảm nhận hạnh phúc nhất là khoảng thời gian bên anh, dù em biết em chỉ là một người có thể giúp anh quên người khác. Em không may mắn để tận hưởng hạnh phúc của người khác mang đến. Em không biết nên cầu chúc điều tốt đẹp gì trong tương lai cho anh, hãy luôn vui vẽ và cố gắng vượt qua bản thân mình anh nhé, dù ở nơi đâu em vẫn ủng hộ anh..
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khúc mưa buồn Mình đã xa nhau gần một tuần rồi anh nhỉ, em tưởng chừng như bảy thế kỷ trôi qua. Em chạy trốn khỏi anh về vùng quê bình yên để mong rằng cái khí trời lành lạnh, hoa cỏ rực rỡ có thể xua tan nỗi nhớ dánh hình anh và hơi thở của anh. Nhưng có lẽ rằng, dù ở nơi đâu...