Bán rẻ tình đầu vì tiền bạc
Thời con gái, tôi từng mơ được làm cô dâu của riêng anh. Đó là một giấc mơ hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng giấc mơ của tôi đã nhanh chóng tan vỡ bởi sự chi phối của đồng tiền.
Tình cờ gặp lại “người xưa” trong siêu thị, tôi vội vàng quay đi nhưng không kịp. Anh gọi đúng tên tôi và nhanh chân bước đến, một cánh tay chìa ra thân mật chào hỏi như hai người quen lâu ngày gặp lại nhau.
Tôi không thể chối từ nên ngượng ngùng diễn tròn vai tay bắt mặt mừng. (Thật ra tôi có mừng đâu, mà là đang xấu hổ. Tôi luôn mong đừng bao giờ gặp lại người xưa). Anh thanh toán toàn bộ hóa đơn mua hàng cho tôi rồi mời tôi ăn trưa, cũng ngay trên tầng ba của siêu thị này.
Nhìn anh bây giờ rất khác xưa. Anh có phong thái của một người đàn ông lịch lãm, thành đạt với vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc. Còn tôi? Người phụ nữ sau hơn mười chín năm trải nghiệm cuộc đời, gian nan vất vả đã khiến tôi như già xọm đi. Anh hoàn toàn không nhắc chuyện ngày xưa, chỉ ân cần hỏi han cuộc sống gia đình của tôi như thế nào, tôi có hạnh phúc không, ông xã tôi có tốt không…
Dĩ nhiên là tôi phải phác họa nên một bức tranh hạnh phúc do tôi tưởng tượng. Anh im lặng lắng nghe rồi chúc mừng tôi. Tôi không dám hỏi gì về anh, nhưng nhìn anh bây giờ tôi biết anh đang sống vui vẻ và hạnh phúc. Anh ngỏ ý muốn đến thăm gia đình tôi nhưng tôi đã viện đủ lý do để từ chối, bởi tôi không muốn anh nhìn thấy rõ hơn sự nghèo khó của mình. Tôi vội vã từ biệt anh để khi trở về nằm một mình trong căn phòng chật chội, tôi bỗng chốc nhớ về những tháng ngày xa xưa.
Hai mươi năm trước, tôi từng là người yêu của anh. Chúng tôi yêu nhau chưa tròn năm thì gia đình anh biết chuyện và phản đối bởi vì họ cho rằng tôi không xứng với anh. Tôi đã đến nhà anh vài lần nhưng hầu như không ai đón nhận. mọi người đều hững hờ lạnh nhạt với tôi. Anh luôn an ủi, dộng viên tôi đừng buồn, đừng nản chí, rồi anh sẽ thuyết phục được gia đình để cưới tôi. Nhưng tôi đã không chờ đợi được đến lúc đó, bởi vì mẹ anh đã tìm đến gặp tôi.
Video đang HOT
Bà thỏa thuận cho tôi một số tiền rất lớn so với hoàn cảnh gia đình tôi lúc ấy, dĩ nhiên là kèm theo điều kiện tôi phải từ bỏ anh. Tôi không cao thượng giống như những nhân vật trên phim hay trong những quyển tiểu thuyết mà người ta viết, rằng cô gái nghèo luôn từ chối sự cám dỗ của vật chất để bào vệ tình yêu. Tôi đã không làm thế. Số tiền đó là cả một gia tài đối với người nghèo vì vậy, tôi chấp nhận đánh đổi. Ba mẹ tôi bán căn nhà nhỏ, rời khỏi cái xóm lao động nghèo để đến nơi ở khác tốt hơn…
Tôi đã lặng lẽ rời khỏi anh mà không một lời giả thích và nhanh chóng quên anh như một dĩ vãng buồn. Cuộc sống mới, nơi ở mới đem đến cho tôi nhiều niềm vui và cả sự bận rộn trong công việc cho nên tôi dễ dàng quên đi mối tình đầu. Rồi tôi lập gia đình. Chồng tôi không giỏi giang, thành đạt như anh nhưng tôi vẫn bằng lòng với những gì mình có. Nỗi vất vả lo toan bởi cơm áo gạo tiền đã khiến tôi thay đổi khá nhiều.
Người con gái trắng trẻo xinh đẹp ngày xưa như không còn tồn tại, giờ đây tôi là một phụ nữ già dặn và đen đúa bởi gió sương, mưa nắng của cuộc đời. Tôi không ngờ còn có ngày mình gặp lại người xưa. Anh không oán trách tôi cũng không hỏi vì sao ngày ấy tôi lại dời xa anh (chắc anh đã biết tôi bán rẻ tình yêu của mình bằng tiền bạc). Mặc kệ! Tôi giờ không thể quan tâm nhiều đến suy nghĩ của anh. Tôi chỉ cảm thấy buồn vì mình đã cư xử với anh không đúng.
Song ở đời đâu phải ai cũng có thể sống theo ý của mình, không phải ai cũng có đủ khả năng để biến ước mơ thành hiện thực. Thời con gái, tôi từng mơ được làm cô dâu của riêng anh. Đó là một giấc mơ hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng giấc mơ của tôi đã nhanh chóng tan vỡ bởi sự chi phối của đồng tiền. Tôi không đổ lỗi cho hoàn cảnh cũng không hề đổ thừa cho bất cứ ai. Tôi chỉ tự trách mình không có đủ nghị lực để từ chối những cám dỗ vật chất và tôi luôn là người có lỗi với anh.
Mối tình đầu của tôi! Tôi không thể nói với anh lời xin lỗi cũng không muốn nhắc lại quá khứ đau lòng. Tôi chỉ cầu mong anh luôn thành đạt và hạnh phúc trong cuộc hôn nhân hiện tại. Những kỉ niệm về nhau, xin cất giữ vào một góc riêng sâu thẳm của lòng mình và chúng ta cũng đừng nhớ về nhau dù chỉ là một thoáng còn gợi nhớ…
Tôi cho rằng cái gì không tốt đẹp trong quá khứ tốt nhất là hãy quên đi. Thời gian chỉ còn cho nhau nhớ về những kỷ niệm đẹp đẽ. Kỷ niệm trở nên xa xỉ hơn vì nó đã mất, đã trôi qua rồi. Còn cuộc đời thực bạn và tôi đều biết nó hiện hữu đến từng manh áo, bữa cơm. Chẳng thể phủ nhận là ta đang sống, đang gắn với bao nhiêu trách nhiệm cho gia đình, con cái.
Và tất nhiên, tình yêu đầu đời thì bao giờ cũng đẹp nhưng không phải mối tình nào cũng kết trái đơm hoa…
Theo VNE
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...