Bán nhà đất được 2 tỷ đem cho con trai, đến khi ngã bệnh, con nói một câu khiến tôi đau đớn phải thu xếp đồ đạc chuyển đến viện dưỡng lão
Ở cái tuổi xế chiều của cuộc đời, tôi mới thấm thía được nỗi đau bị tình thân cự tuyệt.
Tôi chỉ có một người con trai duy nhất. Bao nhiêu tình thương, tài sản tôi dốc hết vào cho con. Thời bao cấp khổ sở, mỗi tháng chỉ được nhận thức ăn một lần nhưng con tôi luôn được ăn những món ngon nhất. Mỗi bữa cơm, tôi và chồng ăn cơm trộn bắp hoặc chuối còn thằng bé được ăn cơm trắng.
Đến tuổi trưởng thành, con trai tôi thi đại học đậu và trở thành niềm tự hào, hãnh diện của tôi. Tôi chấp nhận làm nhiều nghề chỉ để kiếm tiền cho con học hành đến nơi đến chốn. Học xong đại học, con lại tiếp tục học lên thạc sĩ rồi tiến sĩ. Nhiều khi bí tiền quá, tôi phải bán cả đất ruộng, đất vườn đi để con yên tâm học hành.
Con trai học xong, đi làm ở viện nghiên cứu của một công ty nước ngoài, lương tháng cao ngất ngưởng. Hàng tháng, con gửi về cho vợ chồng tôi vài triệu đủ để tiêu dùng. Lâu lâu nó mới đánh xe ô tô từ Hà Nội về thăm bố mẹ nhưng lần nào cũng về phố sớm vì không chịu được mùi ẩm thấp ở quê.
Bao nhiêu tình thương, tài sản tôi dốc hết vào cho con. (Ảnh minh họa)
Năm ngoái chồng tôi mất, một mình tôi lủi thủi ở quê cũng buồn chán nên tôi muốn bán đất bán nhà để lên phố ở cùng vợ chồng con trai. Nghe tôi nói, con trai tôi bảo để bàn bạc với vợ. Một tuần sau, con báo lại là vợ đồng ý rồi nên bảo tôi thu xếp bán nhà bán đất đi. Tôi bán tất cả được hơn 2 tỷ.
Video đang HOT
Số tiền đó, tôi đem hết lên phố cho con trai. Tôi cũng không hỏi vợ chồng con trai sẽ làm gì với số tiền đó, tôi chỉ cần được ở lại nhà con trai, chơi với cháu là đủ rồi. Ở cái tuổi gần đất xa trời, tôi chỉ mong thấy con cháu khỏe mạnh, thành đạt là hạnh phúc.
Không ngờ, sự hiện diện của tôi làm vợ chồng con trai xảy ra mâu thuẫn liên tục. Nhà vợ chồng nó có giúp việc nhưng tôi lên thì con trai cho giúp việc nghỉ. Tôi ở nhà làm những việc lặt vặt trong nhà. Dù vừa trông cháu vừa nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa nhưng tôi vẫn không làm hài lòng con dâu.
Có ngày tôi nằm liệt, chịu đói khát nguyên ngày mà tụi nhỏ không hay biết gì. (Ảnh minh họa)
Con dâu chê tôi chê bẩn, nấu ăn không hợp vị, không biết cách chăm cháu nên cháu càng lúc càng ốm. Tuy con dâu không nói trực tiếp với tôi nhưng nó dằn vặt con trai tôi. Con tôi lại đay nghiến tôi. Tôi bắt đầu thấy hối hận khi chuyển lên sống với vợ chồng con trai.
Rồi tôi đổ bệnh. Vợ chồng con trai tôi chỉ hỏi han vài tiếng lấy lệ rồi lao vào công việc. Có ngày tôi nằm liệt, chịu đói khát nguyên ngày mà tụi nhỏ không hay biết gì. Con trai tôi thậm chí không có thời gian gọi điện hỏi thăm tôi thế nào?
Tôi buồn lòng, trách con trai thì nhận lại câu trả lời đắng ngắt: “Mẹ già rồi phiền phức quá. Sống được thì sống đàng hoàng, không thì thôi luôn đi”. Tôi đau lòng như cắt, tự thu dọn đồ đạc rồi gọi cho một người thân ở viện dưỡng lão để xin vào đó ở.
Từ hôm tôi đi đến giờ, vợ chồng con trai chỉ đến thăm một lần. Ở cái tuổi xế chiều, tôi mới thấm thía cảm giác bị con cái tuyệt tình bỏ rơi. Giờ tôi có nên đòi lại 2 tỷ bán nhà để lấy số tiền đó dưỡng già trong viện dưỡng lão không?
Theo afamily.vn
Mẹ mặc áo cưới tuổi 70
70 tuổi, mẹ già đi thấy rõ, đôi mắt đã kém phần tinh anh, nhưng mỗi lần kể về ba, dường như có một thứ ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt, cùng nụ cười thường trực. Cả thanh xuân như ùa về trên gương mặt mẹ...
Từ cái phút ban đầu ba gặp mẹ ra sao, chiến dịch chinh phục trái tim nhạc gia của ba đầy thách thức thế nào... Rồi có người con gái, giữa đường nhập nhoạng gặp phải người thương, mải mê trò chuyện đến nỗi đánh rớt con heo đang chở lúc nào không hay. Cũng cô gái đó, giữa trưa nắng tất tả xắn quần lội sông, xách nải chuối đi thăm người yêu ốm, đến nơi mới biết đã ăn phải cú lừa của anh chàng lắm mưu nhiều chước... rồi nụ hôn đầu bị hụt bên hiên nhà, cả đời không quên được...
Mẹ tôi mặc áo cưới ở tuổi 70
Chuyện tình của ba mẹ luôn là đề tài khiến con luôn háo hức, cứ đòi mẹ kể hoài kể mãi. Trong 1.001 thắc mắc của con, có một điều mà cả ba lẫn mẹ đều không thể trả lời, là tại sao khi ấy, ba mẹ lại không có tấm ảnh cưới nào, dù cả đôi bên nội ngoại đều đủ điều kiện. Tuy không nói ra, nhưng con luôn cảm thấy tiếc về điều ấy. Và có lẽ trong thẳm sâu, ba mẹ cũng vậy.
Rồi một sáng mùa xuân, trên chiếc xe cà tàng, ba ăn mặc chỉnh tề, đèo người phụ nữ của đời mình ra phố huyện, chụp với nhau những tấm ảnh cưới đầu tiên, sau 50 năm chung sống.
Xúng xính trong chiếc váy cưới tinh khôi, mẹ nép vào ba, cùng cười rạng rỡ...
Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc đời, nhưng giây phút khoác lên người bộ trang phục cưới, trở lại làm cô dâu chú rể... là cả một niềm hạnh phúc lớn lao của ba mẹ, đủ để an ủi những nhọc nhằn, hờn giận không thể tránh khỏi trong cuộc hôn nhân tròn nửa thế kỷ tính đến hôm nay.
Chả thế mà mẹ gọi cho con, khoe hình cưới rồi tủm tỉm cười: "Ba mày đòi ôm mấy bức hình đi ngủ tối nay". Rồi cũng ba, người ít khi khen vợ đã đi đến kết luận: "Tui thấy bà đẹp nhứt xóm này". Còn mẹ thì ngắm mãi hình ba rồi chốt: "Nói chơi chớ ba mày đẹp, uy nghiêm như một vị lãnh tụ".
Còn con, nửa đời người làm con của ba mẹ, con luôn thấy ba hài hước gây cười cho người khác, nhưng có lẽ đây là nụ cười mãn nguyện nhất của ba mà con được thấy. Cũng chừng ấy năm có mặt trên đời, trong tim con, mẹ rất đẹp, nhưng có lẽ hình ảnh mẹ trong chiếc váy cưới ở tuổi xế chiều là vẻ đẹp viên mãn nhất.
Kim Toàn
Theo phunuonline.com.vn
Định anh hùng đứng ra "đổ vỏ", biết thân thế bố đứa bé tôi căm phẫn lặng người Tôi không có ý định muốn trở thành người hùng hay một thằng sĩ diện để đứng ra chịu trách nhiệm cho cuộc đời em, nhưng tôi yêu em thật nên không đành lòng. Tôi với em là bạn từ thời thanh mai trúc mã. Chúng tôi quen nhau ngót nghét hơn 20 năm rồi. Bước vào tuổi trưởng thành, tôi đã thầm...