Bạn nghĩ tình yêu chân thành liệu có còn tồn tại?
Học cách sống một mình, bất luận bên cạnh bạn không có lấy một người thương mến, bạn cũng có thể làm những gì bạn muốn làm.
Khi duyên phận đến, đưa tay ra giữ lấy. Duyên phận chưa đến, hãy tự tạo ra một thế giới ấm áp bé nhỏ của riêng mình. Bởi vì, tình yêu vĩnh viễn chính là thứ, thà rằng không có cũng không chọn bừa, gấp không được, có gấp cũng không được.
***
Có hẹn nhau tại quán trà. Nhấp một ngụm ca cao nóng trong cái tiết trời se se lạnh vào những ngày cuối đông thế này, cảm giác có đôi phần dễ chịu. Tôi bắt đầu hỏi San Ni:
- Điều gì khiến bạn tin để duy trì một mối quan hệ?
- Sự chân thành.
Cô bạn của tôi mỉm cười. Tầm mắt lại một lần nữa hướng về người bên cạnh. Tôi để ý, nãy giờ họ không hề nới lỏng cái nắm tay.
- Giữa xã hội bộn bề như hiện tại, các bạn vẫn còn tin vào một tình yêu tràn trề nhựa sống à? – Tôi thả lỏng người, đối với chuyện tình cảm, từ lâu bản thân đã không mấy thiết tha.
- Tay ta bắt nhịp với cuộc đời bon chen. Nhưng tình yêu lại dùng tim để cảm nhận. Căn bản là hai chuyện không liên quan mà.
San Ni là bạn của tôi. Một cô gái với vẻ trời phú cho mạch văn cuồn cuộn như sóng ngầm cùng với nội tâm tràn đầy nhiệt huyết. Đã không gặp lại nhau từ lâu. Hôm nay, có thể nhìn thấy nơi đáy mắt kia ánh lên sự vui vẻ không ngừng, trong lòng tôi cũng hoá ra chút ghen tị.
Nhìn sang người đang ngồi bên cạnh San Ni, thật không khó để nhận ra có bao nhiêu tình yêu mà anh ấy dành cho người bạn này. Ánh mắt không ngừng nhìn sang cô bạn nhỏ gầy của tôi, đầy đắm say trìu mến. Cứ một chốc anh ấy lại mỉm cười, có vẻ như những lời San Ni nói, cũng chính là những gì anh muốn nói.
- Haizz – Tôi thở dài – Là do bạn may mắn gặp được chân tình, nên chuyện gì cũng có thể hoá thành ý văn, dạt dào cảm xúc.
- Tôi không đơn giản để gặp được chân tình như bạn đã nghĩ. Có lẽ bây giờ trông tôi còn trẻ thật. Nhưng để yên ắng mà ở cạnh một người thế này, cũng đã trải qua không ít chuyện chẳng hay.
San Ni nói đúng, con người mà, ai cũng có trong mình những nỗi niềm riêng, những khổ đau riêng biệt chôn chặt nơi đáy lòng. Tôi vẫn hay tin vào một câu nói: Ai rồi cũng sẽ bình yên, có chăng ở hiện tại càng nhiều thử thách thì sau này thứ bạn đổi lấy chính là loại bình yên lâu dài nhất.
Người bạn này của tôi đã mang trong mình nhiều vết xước và khổ đau. Đã đến lúc ông trời ngừng tay, thôi không thử thách cô ấy nữa.
Cũng không hẳn là chẳng còn thử thách. Tôi như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi ngay:
- Nhưng có phải hai bạn yêu xa?
Nhận được cái gật đầu. Tôi lại thêm một lần nữa khâm phục họ.
Video đang HOT
- Thế… các bạn làm gì để giải quyết những nhớ nhung dai dẳng?
- Chúng mình biến nỗi nhớ thành tình yêu, thành động lực cùng nhau cố gắng học tập và sống tốt…
Vì chỉ có như vậy, mới khiến cho khoảng cách giữa chúng mình ngày càng tiêu biến, sát gần lại với nhau.
Tôi giật mình. Bây giờ vẫn còn tồn tại loại tình yêu hoá thành động lực như thế sao?
Giống như trong những câu chuyện mà tôi vẫn hay đọc và mơ mộng về.
- Bạn không tin vào tình yêu đúng nghĩa sao? – San Ni hỏi lại.
- Trước đây thì không. Sau hôm nay thì có một chút rồi.
Hai người họ đồng loạt cười vang. Mãi mới thấy anh chàng kia lên tiếng:
- Cậu sẽ mãi nghi ngờ tính chân thành của tình yêu, cho đến khi được tự mình trải nghiệm nó.
- Như thế nào nhỉ? Khi yêu chúng ta có thể từ không tin tưởng biến thành tin tưởng sao?
- Hoàn toàn có thể. Đó là khi cậu gặp đúng người. – Anh chàng có tên Dao Khuyen, tôi nhìn thấy từ Facebook, còn tên thật, tôi vẫn chưa có dịp được biết.
Cô bạn của tôi có kể, ban đầu bạn ấy còn không biết cách đọc tên của anh chàng này, nên có một khoảng thời gian gọi là Dao Dao.
Đáng yêu đấy chứ.
- Có lẽ anh nói đúng. – Tôi gật gù ra vẻ thông hiểu – Nhưng làm sao để biết mình đang gặp đúng người?
- Việc này phải tự thân trải nghiệm thì sẽ cảm nhận được thôi. Không có bất cứ định nghĩa nào chính xác về một người với ta là “đúng”.
Phải rồi. Đời sống tình cảm mỗi người mỗi khác. Khi tự mình đắm chìm trong câu chuyện đấy thì tự khắc biết được đúng sai.
Nhưng, tình yêu chung quy lại vẫn có vài phần mù quáng.
Nhỡ đâu, tình cảm trao hết cho một người không đúng với ta?
Thì phải làm sao đây nhỉ?
- Người phù hợp với mình, trong đời sẽ gặp nhiều không?
- Nhiều. Nhưng ở mỗi hoàn cảnh, sau khi được và mất vài điều, cuối cùng chỉ còn lại một người thôi. – San Ni nói ra với sự tự hào dành cho người bên cạnh.
Có lẽ, bạn ấy đã gặp đúng người rồi, nhỉ?
- Tôi cũng muốn thử một lần nữa yêu. Trải qua nhiều lần hợp tan như thế, trái tim đã sớm nguội lạnh rồi.
- Tình yêu luôn đong đầy trong tim là một điều tốt. Nhưng nhất định không nên vì quá trông ngóng mà quyết định vội vàng. – Giọng Dao Khuyen âm trầm bộc bạch, tôi lại dấy lên chút khó hiểu trong lòng.
Cuối cùng tôi cũng nhận được một lời giải thích thế này:
“Thứ gì cũng có thể mất nhưng nhất định đừng để đánh mất nụ cười của bạn. Có tình yêu, cứ toàn tâm đối đãi. Mà không có, thì hãy là một người vui vẻ thỏa lòng.”
- Có nghĩa là khi duyên phận chưa đến, ta không thể tuỳ tiện chọn bừa phải không?
- Đúng vậy. Chúng mình biết nhau, là một chuyện không một ai ngờ tới. Giống như chỉ cần chờ đến thời khắc đó, sẽ được gặp người cần gặp vậy.
Một người có thể dang tay ra, ôm bạn vào lòng. Ôm trọn những vết thương, ôm trọn từng nỗi đau đã in hằn trong lòng bạn, cùng với câu nói: “Xin lỗi, là do anh đến trễ.” phải không?
Có lẽ là như vậy thật. Không nên nóng lòng.
Học cách sống một mình, bất luận bên cạnh bạn không có lấy một người thương mến, bạn cũng có thể làm những gì bạn muốn làm. Khi duyên phận đến, đưa tay ra giữ lấy. Duyên phận chưa đến, hãy tự tạo ra một thế giới ấm áp bé nhỏ của riêng mình.
Bởi vì, tình yêu vĩnh viễn chính là thứ, thà rằng không có cũng không chọn bừa, gấp không được, có gấp cũng không được.
Chúng tôi tạm biệt nhau. Thật lâu rồi mới có thể ngồi lại nói chuyện cùng với cô bạn kiên cường lúc nào cũng tràn đầy sức sống ấy. Và giờ đây, bên cạnh cô ấy đã có một người bạn đồng hành, toàn tâm toàn ý đối đãi, yêu thương.
Mãi về sau, khi ngồi gõ lại những dòng này trên máy. Tôi vẫn nhớ như in câu nói trước khi tạm biệt của người có tên Dao Khuyen kia.
Tôi hỏi: “Trong thời gian sắp tới, anh có muốn gặp bạn ấy nhiều hơn không?”
Người ấy lắc đầu.
“Vì sao vậy?”
“Vì tôi muốn nhanh nhất có thể, đưa cô ấy bước vào ngôi nhà nhỏ của chúng tôi…”
Theo blogradio.vn
Vớ được tình già bằng tuổi bố, cứ tưởng "đào trúng mỏ vàng" ai ngờ phải chu cấp ngược
Điều đau khổ hơn là sau khi yêu, tôi mới biết, anh chẳng đi làm gì, chỉ ở nhà tiêu tiền của con cái chu cấp. Nhưng số tiền ấy cũng chẳng đáng là bao...
Nếu tôi nói, tôi yêu người ấy vì tình yêu chân thành, có mấy ai tin tôi? Người ngoài sẽ nghĩ, tôi là một cô gái trẻ người non dạ, bị gã đàn ông ấy lừa tình. Hoặc là người ta sẽ nói, tôi cặp kè để kiếm tiền nuôi thân. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu, bản thân mình đã yêu như thế nào, ngu muội như thế nào để rồi, tự hành bản thân mình, đau khổ, dằn vặt không dứt được ra khỏi người đàn ông ấy.
Ngày người đó tới nhà tôi chơi với tư cách là bạn của bố tôi, tôi đã rất có cảm tình với cách nói chuyện của 'chú ấy'. Tôi ngồi hồi lâu nghe chú ấy giảng giải về đạo đức, nói về những câu chuyện của cuộc sống và giới trẻ. Dường như, vẻ lịch lãm, đẹp trai và cách nói chuyện đầy thuyết phục của người đàn ông ấy đã khiến tôi nhận ra, bản thân mình thật ra đang sống quá buông thả, chưa biết ý nghĩa của cuộc đời.
Tôi thương anh, thương mình yêu mà không được công khai. Ảnh minh họa.
Rồi từ bao giờ, tôi luôn thích nghe lời khuyên của người đó mỗi lần chú ấy tới nhà. Lâu dần, tôi chủ động xin số điện thoại để hỏi han, tư vấn. Và cũng kể từ đó, nếu không hỏi ý kiến của người đó trước, tôi không yên tâm làm gì.
Phải nói, nhờ người đó mà tôi có động lực làm việc, phát triển tốt bản thân mình hơn. Tôi đã hoàn thành xuất sắc những công việc được giao, nhận được rất nhiều tiền và có vị trí. Dần dần, mức thu nhập của tôi tốt hơn...
Tôi và người đàn ông đó qua lại với nhau từ đó. Tôi coi người đó là động lực để tôi cố gắng. Từ 'chú' chúng tôi xưng hô 'anh -em' và đã thích nhau từ bao giờ. Anh không có vợ con, nói đúng hơn là vợ con anh đã bỏ anh từ lâu rồi và anh đang sống một mình.
Tôi thường xuyên lui tới nhà anh chơi, được nói chuyện cùng anh, được nghe anh giảng giải này nọ. Tình cảm cứ thế phát sinh, tôi đã yêu anh si mê, điên cuồng từ bao giờ.
Từ đó, tôi giấu giếm gia đình, người thân, bạn bè để yêu một người đàn ông bằng tuổi bố mình. Cứ yêu như vậy thôi còn tôi chưa bao giờ có ý định lấy anh. Nói đúng hơn là tôi không đủ dũng cảm lấy người đàn ông như thế. Một người bằng tuổi bố mình, lại là bạn của bố, đời nào bố tôi chấp nhận...
Nhưng tôi lại yêu anh tha thiết và chính tôi cũng không lý giải được, tại sao mình lại yêu anh nhiều như vậy. Trong khi, xung quanh tôi có quá nhiều người đàn ông trẻ vây quanh, có điều kiện, lo cho tôi mọi thứ. Điều đau khổ hơn là sau khi yêu, tôi mới biết, anh chẳng đi làm gì, chỉ ở nhà tiêu tiền của con cái chu cấp. Nhưng số tiền ấy cũng chẳng đáng là bao...
Tôi tới nhà anh ăn cơm, nấu nướng cho anh và mọi thứ tôi đều phải bỏ ra hết. Dần dần, thấy anh không có tiền tiêu, tôi lại đưa cho anh một ít vì thương cảnh anh vất vả sớm hôm ở nhà một mình, làm bạn với tivi và mấy ông bạn già. Thật ra anh bảo, tuổi của anh đi xin việc cũng không được, mà con cái cũng không cho anh đi làm, chỉ muốn anh ở nhà nghỉ ngơi.
Nghe anh nói vậy thì tôi biết vậy. Tôi đi làm có tiền nên thường xuyên đưa cho anh tiêu. Theo thói quen, lúc không có tiền, anh lại gọi hỏi tôi. Tôi không đưa thì lại nghĩ ngợi, rồi anh giận dỗi. Từ bao giờ, tôi trở thành cây ATM của anh, cung cấp tiền cho anh mỗi tháng chục triệu để anh chăm lo cho bản thân mình.
Tôi thương anh, thương mình yêu mà không được công khai. Có lúc muốn vứt bỏ tình cảm này để tìm một bến đỗ nhưng hình ảnh người ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi, không thể nào quên được. Tôi đã quá yêu anh, chấp nhận mỗi tháng chu cấp cho anh 10 triệu, vất vả kiếm từng đồng cũng vì muốn có trách nhiệm với anh.
Chẳng hiểu sao, một cô gái trẻ yêu một anh người yêu bằng tuổi bố mình lại phải đi chu cấp tiền cho người ấy. Tôi cũng tự hỏi mình cả trăm nghìn lần nhưng tôi không thể lý giải. Không đưa thì nghĩ ngợi, đưa rồi lại buồn vì mình phải gánh quá nhiều trọng trách. Có lúc muốn vứt bỏ tình yêu này nhưng đúng là 'bỏ thì thương, vương thì tội'.
Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo tintuconline.com.vn
Như thế này, em có còn lạnh nữa không? Lạnh lẽo nhất không phải là đứng giữa mùa đông lạnh giá mà lạnh lẽo nhất chính là sự cô đơn. Khi cô đơn thì ngay cả giữa mùa hè nóng bức cũng thấy lạnh thấu tâm hồn. Lại một mùa đông nữa lại về, mùa đông quá lạnh cho những kẻ cô đơn. Liệu mùa đông này có ai đó choàng lên...