Bán mình cứu người yêu
Mỗi lần vật vã là Khang lại mắng chửi, cắn cấu nhưng Linh vẫn cắn răng chịu đựng trong mỗi cuộc hành xác
Vĩnh viễn là một khoảng thời gian quá dài, là một bài toán khó tìm ra đáp số, vì nó biến đổi khôn lường. Vĩnh viễn không ở trước mặt mà hiện hữu ở tương lai, nên không thể tùy tiện nói ra hai từ đó. Em là thiên sứ hay ác quỷ được phái xuống để hành hạ anh? Tại sao cứu anh để rồi lại bỏ anh ra đi? Cứu sống anh rồi lại bắt anh sinh ly, chẳng thà cứ để anh tử biệt với em có lẽ còn được an ủi phần nào…
Sinh ra là đàn ông không có nghĩa ai cũng sẽ trở thành chính nhân quân tử. Bởi một lẽ, mất đi là điều đáng hối tiếc, lùi bước là bất công và trốn chạy là xấu hổ. Khó khăn lắm Khang mới chọn được cách đối mặt, vì chỉ có đối mặt, con người ta mới biết mình có đủ khả năng và nghị lực để vượt được qua chính mình hay không mà thôi. Cái khó ở chỗ chính hoàn cảnh sống quá dư thừa về vật chất đã nhào nặn Khang thành một con người mang nhiều khiếm khuyết. Thứ anh khát thèm nhất ngoài các chất trắng chết người còn có một vòng tay âu yếm của người mẹ. Nhiều lần Khang tự hỏi: “Tại sao các bạn được mẹ bế ẵm, còn mình thì không, các bạn ngã thì được mẹ đỡ dậy, còn mình phải tự đứng dậy, các bạn được nũng nịu đòi mẹ mua quà, còn mình phải tự cầm tiền đi mua…” và câu trả lời duy nhất là mẹ bận.
Bố mải lo chuyện kinh doanh để kiếm thật nhiều tiền xây nhà lầu, tậu xe hơi, còn mẹ thì bận chuyện học hành nghiên cứu để trở thành nhà khoa học có đầy đủ học hàm học vị. Cuối cùng, bố trở thành đại gia và mẹ cũng trở nên nổi tiếng trong giới làm khoa học của ngành giáo dục, chỉ cần nhắc đến tên bà đã có nhiều người phải tấm tắc ngợi khen đó là một nhà khoa học chân chính có rất nhiều thành tựu.
Quả nhiên là thế, bố nghiễm nhiên trở thành cây ATM không bao giờ sợ hết tiền, còn mẹ trở thành cái gương cho Khang đeo trước trán mỗi khi cần khoe với bạn bè. Khi Khang đang còn ở tuổi thôi nôi thì mẹ đã để con lại cho bà và người giúp việc để ra nước ngoài du học. Học xong thạc sĩ lại học tiến sĩ, đến lúc trở về, Khang đã vào lớp một. Khoảng thời gian con thơ cần có mẹ nhất thì Khang lại phải rời xa vòng tay mẹ nên anh không có cảm giác được che chở mỗi khi bạn bắt nạt hay lúc “trái gió trở trời”.
Bố thường xuyên làm việc với đối tác nước ngoài, mẹ lại du học trời Tây nên họ có xu hướng dạy con tự lập giống “con Tây”. Thế rồi mưa nắng đã tạo nên một cái cây không có định hướng, cứ phát triển tự do. Khang cần mua gì thì dùng tiền trong thẻ tự do, cần dọa ai thì mang mẹ ra để làm lá chắn, chính vì thế mà 12 năm học trôi qua không có “sóng to gió lớn” gì. Có lần Khang cầm đầu một vụ gây lộn trong trường dẫn đến hậu quả là phải nhập viện, các bạn khác bị đình chỉ học, còn Khang thì chỉ nhắc nhở qua loa, viết bản kiểm điểm rồi cho qua mọi việc. Còn đang ngồi trên ghế nhà trường nhưng mùi đời thì Khang đã nếm đủ, thứ Khang nghiện nhất là điện tử và nàng tiên nâu.
Video đang HOT
Ngày Khang có thể đứng trước Linh khỏe mạnh và tự tin thì cũng là lúc anh nhận được án phạt từ người mình yêu (Ảnh minh họa)
Người ta vào đại học được thì Khang cũng có thể vào được một cách dễ dàng nhưng đó không phải dựa vào nỗ lực của bản thân mà đều nhờ vào lá chắn. Chính vì thế, dù con trai mình có “làm mưa làm gió” bên ngoài thì thành tích học tập vẫn luôn ở hạng “không tốt không xấu, không thấp không cao“.
Giữ vai trò vừa là chủ trì vừa là chủ chi nên Khang luôn cầm đầu nhóm bạn trong mọi cuộc chơi. Các bạn gái trong lớp đa phần tỏ rõ sự ngưỡng mộ Khang ra mặt vì anh là một tay chơi hào hoa, phong độ, duy chỉ có Nhật Linh là thờ ơ mọi chuyện. Cô không quan tâm đến sự chói sáng của người bên cạnh, cũng không nhìn thấy cái xấu xa của người đối diện. Tuy xuất thân là con nhà nghèo, lại ở tỉnh xa về học nhưng cô luôn biết cách làm cho mình tỏa sáng bằng chính sự dung dị và thành tích nổi bật trong học tập của mình. Cô nổi tiếng là một pháo đài “bất khả xâm phạm” vì mục tiêu trước mắt của Linh chỉ có học, học và học để không phụ công bố mẹ.
Trước bao lời thách đố của bạn bè, Khang quyết định phải công phá cho bằng được cái lô cốt kia. Trước một cô gái chân chất, không toan tính cũng chẳng mưu mô, không hiểu sao Khang như bị lạc vào một thế giới khác hẳn – một thế giới không có kim cương làm quà tặng mà chỉ có hoa dại và cỏ lồng vực thật dễ chịu. Rồi không nhớ đã mất bao lâu anh mới chinh phục được chú “cua đồng” kiên định, chỉ biết rõ một điều là anh không còn muốn “bay đêm” cùng đám bạn chỉ biết sống “kí sinh” trên người mình nữa.
Khi Linh đã thực sự yêu, anh cũng muốn được yêu và rất sợ mất đi người mình yêu nên dù khó khăn đến mấy anh cũng cố giấu đi cái lỗi chết người. Anh không dám cho Linh tiếp xúc với bạn bè của mình, không dám cùng cô đi chơi quá giờ… và anh càng không dám nói sự thật về con người mình cho Linh biết.
Tất cả mọi thứ đều có thể che giấu trừ sự thật. Anh đã phải đối diện với sự thật phũ phàng ấy khi một cơn mưa rào bất chợt ập xuống ngay trong lúc chuẩn bị chia tay. Anh không thể bỏ đi trong mưa để lại cho Linh bao hoài nghi như thế… nhưng anh cũng không biết sẽ phải làm gì khi cơn sắp ập đến? Cuối cùng mọi nỗ lực che giấu của bản thân đều thất bại vì anh không thể khống chế nổi bản thân mình. Anh phải dùng thuốc ngay trước mặt người yêu khiến cho Linh chết lặng. Cô lao đi dưới mưa như một mũi tên không định hướng và lang thang suốt đêm cho đến lúc toàn thân run lên vì lạnh cóng.
Khang biết mình không còn cơ hội để sửa chữa, chỉ còn biết nhốt mình trong phòng với mịt mùng khói thuốc và muốn kết thúc cuộc đời mình trong vô vọng. Linh cũng bỏ học cả tuần, nhốt mình trong phòng không cười, không khóc, hỏi không nói, gọi không thưa. Rồi cô bất chợt hét lên: “Không thể thế!“. Cô lại như một mũi tên vừa tuột khỏi dây cung lao thẳng đến nhà người yêu. Nhìn người mình yêu “thân tàn ma dại” ngồi thu lu trong góc phòng, râu tóc lởm chởm, Linh không nén nổi lòng mình. Họ cứ ôm nhau khóc ngay trước mặt phụ huynh.
Bố mẹ Khang phải chính thức có lời nhờ vả: “Con biết không, tâm bệnh phải dùng tâm dược điều trị mới khỏi, mà con chính là tâm dược của nó. Hai bác chỉ có mỗi mình nó nên không thể không cứu nhưng nó không muốn sống… Bác cầu xin cháu!”. Cô tự nguyện làm “bác sĩ” tại gia để điều trị cho Khang. Mỗi lần vật vã là Khang lại mắng chửi, cắn cấu nhưng Linh vẫn cắn răng chịu đựng trong mỗi cuộc hành xác vì cô biết qua được một giờ, cắt được cơn nghiện thì tương lai của Khang sẽ mở rộng thêm vài milimet.
Mọi nỗ lực của Linh cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Ngày Khang có thể đứng trước Linh khỏe mạnh và tự tin thì cũng là lúc anh nhận được án phạt từ người mình yêu: “ Em xin lỗi vì đã không thể cùng anh đi đến cuối con đường. Chỉ còn một tuần nữa em lên xe hoa, có thể tình yêu sẽ đến sau hôn nhân, nhưng người em đã chọn nhất định là một người đáng tin tưởng, Người ấy đã giúp em rất nhiều trong việc nỗ lực tìm lại tương lai cho anh trong suốt một năm qua”.
Uống cà phê hay trà đá, xem ti vi hay ngủ, mặc quần hay mặc váy, ăn thịt hay ăn cá… cuộc sống không phải giây phút nào cũng phải đối diện với sự lựa chọn sao? Cái tách bị sứt cho dù là rất nhỏ cũng có thể làm đau miệng người thưởng thức trà.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá như ngày ấy không nông nổi
Thì giờ không phải đau khổ vật vã, hối hận vì trót đánh mất cái ngàn vàng.
Thì biết làm sao được, anh ta cứ hứa hẹn, cứ nói những lời bay bướm để đưa một đứa con gái như tôi vào mụ mị yêu đương. Lần đầu tiên biết yêu, biết thế nào là cảm giác lãng mạn. Mỗi cái cầm tay, cái ôm, và nụ hôn đều làm tôi run rẩy. Mỗi lần anh gạ gẫm tôi vào khách sạn, tôi đều sợ hãi bỏ chạy, rồi giận dỗi bao ngày. Nhưng rồi thành quen, khi đã yêu nhau được 1 năm, tôi quyết định trao cái ngàn vàng cho anh vì nghĩ rằng mình đã đủ niềm tin ở anh.
Người ta nói, thời đại này, yêu nhau 1 năm mà còn giữ được sự trong trắng thì quả là hiếm có. "Ngày ấy" của tôi chỉ cách đây tầm 1 năm mà thôi, lúc ấy, nếu có "cho" người yêu cũng là chuyện thường. Còn không cho thì nhất định bị cho là yêu không hết lòng hoặc không tin tưởng lẫn nhau. Thế là, cũng vì yêu và vì bị kích động, tôi hiến dâng sự trinh tiết của người con gái. Tôi làm đàn bà từ đó.
5 tháng sau anh cũng không nói gì tới chuyện cưới xin, còn chuyện "quan hệ" thì lại thường xuyên diễn ra. Tôi nhiều lần ngỏ ý thì anh lại lảng tránh, rồi nói rằng còn trẻ, không muốn lấy vợ sớm. Thì tôi nào có muốn lấy chồng sớm, nhưng ít ra anh cũng phải cho tôi một câu trả lời, có hay là không.
5 tháng sau anh cũng không nói gì tới chuyện cưới xin, còn chuyện "quan hệ" thì lại thường xuyên diễn ra. (ảnh minh họa)
Rồi tình cảm hai đứa cứ nhạt dần. Riêng tôi thì rất yêu anh, nhưng anh có vẻ đã "noi xôi chán chè", định tính kế chuồn, bỏ rơi tôi đi "chăn" mấy em trẻ đẹp khác. Tôi bằng lòng, chấp nhận số phận dù vô cùng đâu khổ. Tôi đã hiểu, sự trốn tránh ấy đều là có lý do. Không phải đương nhiên người ta yêu nhau lại không tính tới chuyện kết hôn như vậy.
Bao lời nói yêu thương ngày nào theo gió bay đi. Anh chẳng còn yêu thương tôi nữa, anh hay gắt gỏng, khó chịu, giống như kiểu muốn cố tình đẩy tôi đi xa, muốn tôi chủ động từ bỏ anh chứ không phải là anh nói lời chia tay.
"Ừ thì chia tay", anh trả lời câu ấy thật nhẹ nhàng, giống như đã mong đợi từ rất lâu rồi. Anh không muốn ràng buộc gì với tôi nữa, muốn từ đây đường ai nấy đi. Anh phũ phàng như vậy. Thật là đàn ông tồi tệ, chẳng đáng tin chút nào.
Tôi khóc lóc vật vã tầm khoảng 3 tháng thì lấy lại tâm trạng bình thường dù cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng tôi đã nghiệm ra bài học, thật chán nản, mệt mỏi khi phải yêu một người đàn ông như anh. Thà rằng chia tay còn hơn. Nhưng cái sự nông nổi để đánh mất trinh tiết là điều tôi ân hận nhất từ trước tới giờ
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mỗi lần 10 phút mà yếu cái nỗi gì? Trước khi lập gia đình tôi đã có người yêu và chúng tôi đã từng sống với nhau như vợ chồng khi cùng lao động ở nước ngoài. Về nước, chúng tôi chia tay, sau đó tôi lập gia đình. Tuy tôi không còn yêu người cũ nhưng sao tôi vẫn nhớ người ấy da diết mỗi khi gần gũi chồng. Điều đó...