Bấn loạn vì tấm ảnh cưới lạ trong đáy tủ quần áo
Cầm tấm ảnh, nước mắt tôi cứ thay nhau rơi. Cô gái này là ai và tại sao bức ảnh cưới lại trong tủ áo của tôi?
Trước giờ, tôi chưa từng hỏi chuyện cũ của chồng vì nghĩ ai cũng có quá khứ không nên đào sâu. (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng cưới nhau đã hơn 5 năm, cũng đã có một cô con gái 3 tuổi. Khi lấy nhau, cả hai đều có việc làm ổn định. Chồng tôi làm điều phối viên của một hãng hàng không với mức lương cao. Còn tôi làm nhân viên phiên dịch cho công ty nước ngoài. Lương tuy không cao bằng chồng nhưng cũng được nhiều người ngưỡng mộ.
Cưới xong, chúng tôi mua một căn hộ chung cư mới xây xong ở trung tâm thành phố. Cuộc sống vợ chồng nói chung rất dễ chịu, thoải mái vì tôi chẳng phải làm dâu con gì. Chồng tôi cũng thương yêu vợ con hết mực. Công việc của anh rất nhiều áp lực, nhưng anh vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để đưa mẹ con tôi đi chơi một tháng một lần. Bên nhau mấy năm nhưng chúng tôi cũng chưa một lần to tiếng với nhau.
Gia đình tôi đi đến đâu, ai cũng phải tấm tắc khen ngợi. Tôi xinh đẹp, tự tin và quyến rũ. Chồng tôi cao ráo, lương lậu khủng. Con gái thì đáng yêu, lễ phép. Có người cũng bảo tôi phải cẩn thận quản chồng, bởi con gái thời nay rất đáng sợ, sẵn sàng làm người thứ ba.
Nhưng tôi không lo. Tôi luôn tin tưởng chồng tuyệt đối. Cũng có khi điện thoại anh reo vào lúc 1,2 giờ khuya nhưng đa số từ công ty gọi đến nhờ giúp đỡ. Vả lại, anh cũng đưa thẻ cho tôi giữ, hàng ngày tôi đưa tiền lại để anh ăn uống thì lấy gì anh ngoại tình.
Mấy hôm trước, tôi đang làm thì cô giáo của con gọi điện đến. Cô giáo bảo cháu sốt và kêu tôi đến đón cháu về. Con bệnh, tôi xin nghỉ việc 3 ngày theo chế độ để chăm sóc con.
Chồng tôi thì vẫn đi làm vì công việc của anh không thể nghỉ được như tôi. Nhưng cứ tan làm, anh lại chạy hộc tốc về nhà với mẹ con tôi. Nói thật, có người chồng như vậy, tôi thấy mình đã may mắn lắm rồi.
Hôm qua, trông lúc con ngủ, tôi thấy tủ quần áo cũ hơi bừa bộn nên đi dọn dẹp lại. Khi lấy hết quần áo ra xếp lại, tôi bỗng thấy một cái túi da cũ của nữ nằm dưới đáy. Trước giờ tôi chưa từng dùng và cũng chưa từng thấy cái túi da này. Vậy thì nó là của ai? Sao lại nằm dưới đáy tủ quần áo cũ của gia đình tôi? Tò mò, tôi mở ra xem. Bên trong không có gì hết ngoài một tấm ảnh nhỏ.
Cầm lên xem, tôi chết lặng khi thấy đó là tấm ảnh cưới. Chú rể trong tấm ảnh không ai khác chính là chồng tôi. Còn cô dâu là một cô gái trẻ, cũng khá xinh đẹp. Trong ảnh không ghi ngày tháng nhưng nhìn chồng còn rất trẻ. Tôi đoán tấm ảnh này anh chụp trước khi biết tôi.
Video đang HOT
Tôi muốn hỏi chuyện tấm ảnh nhưng lại sợ nghe câu trả lời nên thôi. (Ảnh minh họa)
Đầu óc tôi quay cuồng. Trước giờ, tôi chưa từng hỏi chuyện cũ của chồng vì nghĩ ai cũng có quá khứ không nên đào sâu. Nhưng chưa lần nào chồng tôi kể về chuyện anh từng cưới vợ. Khi làm giấy đăng kí kết hôn, anh cũng là lần đầu kết hôn mà.
Từ lúc có tấm ảnh, tôi chẳng làm gì nên hồn được nữa. Tôi cố giữ cho mình bình thản để đối diện với chồng dù trong lòng tôi đang giằng xé rất nhiều.
Tối ngủ, tôi gần xa hỏi chuyện cũ của anh. Anh chỉ nói cũng từng yêu một người nhưng được hơn 1 năm thì chia tay vì không hợp. Tôi muốn hỏi chuyện tấm ảnh nhưng lại sợ nghe câu trả lời nên thôi.
Giờ tôi nên làm gì với tấm ảnh cưới này đây? Tôi có nên hỏi thẳng xem anh đã từng có vợ không? Tôi bấn loạn quá. Không lẽ, chồng tôi lại lừa dối và giấu giếm tôi một chuyện động trời như thế?
Theo Afamily
Sau lần đi họp lớp nhìn chồng kiệt sức, bấn loạn và làm điều đó trong phòng tắm tôi...
Nói rồi tôi lùi chân lại không may dẫm vào mảnh cốc thủy tinh rơi vãi trên nền nhà. Nhưng lạ là máu chảy ra rất nhiều, vết cứa rất sâu nhưng tôi không thấy đau bằng nỗi đau trong lòng. Chồng tôi hốt hoảng còn tôi nhìn anh với ánh mắt ngấn nước.
ảnh minh họa
Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của chị em, buồn có vui có nhưng tôi không nghĩ 1 ngày mình cũng phải lên đây chia sẻ những điều này về gia đình của mình.
Tôi năm nay 33 tuổi, đã có chồng và hai cậu con trai kháu khỉnh, cuộc sống gia đình cũng khá đầy đủ dường như chẳng có gì phải lăn tăn suy nghĩ. Ngày ngày vợ chồng cùng đưa đón con đi học, tối đến quây quần bên mâm cơm rồi xem phim. Tôi dường như hài lòng về những gì mình có.
Thấy chồng dành nhiều thời gian cho gia đình nên tôi tin rằng anh chẳng bao giờ có em nào bên ngoài hay là nghĩ đến chuyện đi ủ hương, ủ hoa gì đâu. Bạn bè hay túm tụm kể chuyện ông này bà kia ngoại tình rồi bảo tôi cẩn thận nhưng tôi thì tin chồng mình lắm. Vì yêu vì tin nên chẳng bao giờ đề phòng gì, thỉnh thoảng tôi còn sắm cho anh mấy lọ nước hoa xịn, mua cho anh ít đồ đẹp để dùng.
Chuyện dường như chẳng có gì đáng nói nếu như hôm đó chồng không lái xe đi từ sớm. Anh bảo đi có công chuyện buổi sáng rồi trưa anh đi họp lớp đại học luôn. Tôi cũng muốn đi cùng nhưng vì hôm đó con ốm nên tôi đành ở nhà.
Nghĩ cảnh chồng vui vẻ với bạn bè tôi chạnh lòng ghê, đã vậy còn có cô người yêu cũ nữa chứ. Tôi chỉ mong sau cô ta không đi cùng vì người ta vẫn nói: "Tình cũ không rủ cũng tới" đó sao. Ngày trước họ yêu nhau ghê lắm, chia tay chồng tôi còn khóc lóc thảm thiết cơ. Cô gái đó hơn tôi vài tuổi nhưng trẻ trung sành điệu lắm.
Ôm con ở nhà mà lòng tôi cứ như lửa đốt nhưng tôi không dám gọi vì sợ chồng nói tôi quản anh. Tối đó chồng về nhà, nhìn anh mệt mỏi lắm. Anh lên phòng nằm ưỡn ra, vò đầu bứt trốc, mắt nhìn lên trần nhà như đang điên, đang nuối tiếc điều gì đó.
- Anh mệt à, làm gì mà nhìn thiếu sức sống vậy?
- Ừ anh uống hơi nhiều, lâu ngày anh em mới gặp nhau mà.
- Cả chị em nữa chứ.
Tôi nói khinh khỉnh rồi bỏ xuống nhà, tự dưng thấy tủi thân, chạnh lòng ghê. Hình như tôi đang ghen với quá khứ của anh. Dù bực nhưng tôi vẫn đi làm nước giã rượu cho chồng. Lúc tôi bê khay nước lên thì thấy anh đã cởi hết quần áo ném xuống giường và đi vào nhà tắm. Khi tôi chưa kịp đặt khay nước đi xuống bàn thì tiếng nói vang lên:
- Anh điên mất, anh sắp phát điên vì em rồi Thủy à, mai mình gặp nhau đi. Anh nhớ em.
- ....
- Không đủ, 2 tiếng bên nhau tối nay với anh chưa đủ, sao em luôn đến và đi như 1 cơn gió vậy. Em muốn anh sống sao... anh nhớ mùi hương của em, anh khao khát được hòa mình vào em lần nữa. Thủy à, xin em...
Choang... khay nước trên tay tôi rơi vỡ. Tiếng điện thoại cũng im bặt, chồng tôi quấn khăn vào hốt hoảng chạy ra:
- Bà... bà xã à em có sao không?
- Tránh ra, tránh xa tôi ra, anh cút đi.
(Ảnh minh họa)
Nói rồi tôi lùi chân lại không may dẫm vào mảnh cốc thủy tinh rơi vãi trên nền nhà. Nhưng lạ là máu chảy ra rất nhiều, vết cứa rất sâu nhưng tôi không thấy đau bằng nỗi đau trong lòng. Chồng tôi hốt hoảng còn tôi nhìn anh với ánh mắt ngấn nước:
- Anh còn lưu luyến cô ta vậy sao, vậy em là gì trong lòng anh. Tại sao, anh lại làm vậy với mẹ con em, tại sao.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi. Em ngồi yên đi để anh băng vết thương lại cho.
- Mặc em, anh tránh xa em ra. Anh khiến em thấy quá sợ hãi, em không ngờ anh lại là người như vậy. Cô ta có gì hơn em chứ, 1 người đã phản bội bỏ anh đi lấy người đàn ông khác, bộ anh không nhớ gì sao.
Chồng tôi ngồi xuống cúi gằm mặt mặc cho tôi đánh mắng, anh cố băng vết thương cho tôi nhưng bị tôi đẩy ra. Đêm đó tôi đã khóc rất nhiều, tôi uất ức vô cùng, tôi không tin những gì mình vừa nghe là sự thật. Nỗi đau bị phản bội khiến tim gan tôi như có ai cầu xé. Tôi phải làm gì đây, chẳng lẽ 7 năm làm vợ chưa đủ để khỏa lấp hình ảnh người đàn bà đó ư? Từ đó đến nay đã hơn hai tháng tôi luôn rơi vào tình trạng khủng hoảng, trầm cảm. Tôi nên làm gì đây? Thực sự tôi thấy khổ tâm vô cùng.
Theo blogtamsu
Rụng rời tay chân khi nhìn thấy ảnh cưới chồng để trên bàn thờ... Tôi đã bị ám ảnh và cảm thấy có lỗi với con. Tô khóc như mưa vì chuyện đó và tự hành hạ bản thân mình, sống không bằng chết. Tôi không muốn xóa đi kỉ niệm và đã giữ lại cuốn nhật kí, coi như đó là kỉ vật dành cho con mình. (ảnh minh họa) Một người đàn ông hiền lành,...