Băn khoăn khi bạn trai chưa có gì tích trữ cho tương lai
Tôi thấy việc anh bỏ tiền mua nhà cho vợ chồng người em trong khi bản thân lại ôm một khoản nợ không nhỏ, rồi anh còn phải lập gia đình, lo cho vợ con nữa chứ, thật hơi vô lý.
Ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, quen anh được hơn một năm. Anh hiền lành, dễ chịu và biết quan tâm. Chúng tôi đều có việc làm tốt với mức lương khá ổn. Thời gian đi làm, tôi cũng tích cóp tạm đủ để mua căn nhà nhỏ. Tuy nhiên, điều làm tôi suy nghĩ là, dù làm việc ở một công ty lớn với mức lương khá cao nhưng anh không thực sự tích cóp được gì. Trước khi gặp tôi, cách đó 3 năm, anh mua căn nhà nhỏ ở Sài Gòn ở chung với em trai. Em trai anh sắp có gia đình và anh định cho hai vợ chồng em ấy ở căn nhà đó, tất nhiên anh vẫn đứng tên cùng với khoản nợ ngân hàng còn hơn 800 triệu đồng nữa.
Anh cũng nói sẽ tự mình trả hết số tiền đó và quyết tâm đến với tôi bằng hai bàn tay trắng (nghĩa là không còn khoản nợ nào nữa). Tôi cũng là người hiểu chuyện, không quá để tâm đến việc anh xử lý như thế nào đối với tình hình tài chính của riêng anh, cả mối quan hệ với vợ chồng em trai nữa. Nhưng tôi thực sự có chút bối rối, vì nếu vợ chồng em trai là những người chăm chỉ và biết sống, tôi đã thấy dễ chịu hơn. Vợ chồng em trai, qua lời kể của anh, tôi thấy khá hời hợt và không biết lo nghĩ cho tương lai nhiều, hình như cũng có tính ỷ lại, công việc cũng bấp bênh, thu nhập không ổn định.
Video đang HOT
Tôi yêu anh và có ý định tiến tới hôn nhân nhưng thực sự nếu để mình tôi phải gánh vác việc mua nhà sau khi kết hôn thì chắc tôi không lấy gì làm tự nguyện. Tôi muốn có một khoản phòng thân, nếu dốc hết túi lo cho gia đình nhỏ của mình, tôi không biết phải báo hiếu ba mẹ như thế nào nữa, vì ông bà đã già, còn thu nhập của tôi thì không quá cao để có thể tự tin tiêu pha thoải mái được. Nói cách khác, tôi thấy việc anh bỏ tiền mua nhà cho vợ chồng người em trong khi bản thân lại ôm một khoản nợ không nhỏ, rồi anh còn phải lập gia đình, lo cho vợ con nữa chứ, thật hơi vô lý. Có điều, tôi không muốn tâm sự băn khoăn của mình với anh, sợ anh buồn. Tôi không muốn vì mình mà anh có bất cứ xáo trộn nào với gia đình. Thật sự, tôi cũng cảm thấy áy náy và có lỗi khi có suy nghĩ về việc này trong đầu. Tôi không biết mình có phải thực sự là người thực dụng quá hay không. Tôi nên làm gì bây giờ?
Theo VNE
Chung sống 5 năm, chồng đuổi tôi đi sau khi ôm trọn 300 triệu
Gần 30 tuổi, tôi bị chồng đuổi ra khỏi nhà, không một đồng trong túi... tương lai phía trước chỉ thấy tối đen...
ảnh minh họa
Tôi quên Hùng gần 1 năm thì làm đám cưới. Thời điểm đấy Hùng đang làm trong công ty nhà đất, còn tôi làm trong công ty giải trí, lương hai đứa cũng vào khoảng 17 triệu.
Nhà hai đứa cùng ở ngoại thành nhưng khá xa công ty nên khi kết hôn chúng tôi quyết đinh thuê một phòng trọ giá rẻ để ở, vì tính ra tiền xăng xe đi lại nếu về nhà cũng ngang với tiền thuê trọ.
Mới đầu cuộc sống cũng vui vẻ, hạnh phúc, nhưng sau đó vợ chồng tôi nhiều va chạm nên thỉnh thoảng cũng cãi nhau.
Ngay từ khi mới cưới, hai đứa đã thống nhất mỗi tháng trích một khoản ra tiết kiệm, để phòng khi ốm đau, sinh đẻ, rồi tiết kiệm để sau mua nhà.
Sổ tiết kiệm đứng tên chồng, lúc ấy tôi cũng chẳng suy nghĩ gì, vì nghĩ của chồng công vợ có khác gì nhau.
Tôi sinh con xong, cũng may có bố mẹ hỗ trợ nên công việc không gián đoạn gì, mọi thứ cứ suôn sẻ cho đến khi phát hiện ra anh có bồ.
Chẳng hiểu anh yêu đương mụ mị thế nào mà về nhà nằng nặc đòi ly hôn. Tôi suy sụp lắm, nói sao anh cũng không nghe, bố mẹ gia đình hai bên hết lời khuyên giải nhưng anh nói anh hết tình cảm với tôi rồi, anh yêu người khác, muốn cưới người ta làm vợ.
Thế rồi bạc bẽo hơn, sau ly hôn, số tiền tiết kiệm mấy trăm triệu 5 năm anh không chia cho tôi một đồng nào. Con thì tôi nuôi, nhưng kiểu này tôi chắc chắn anh cũng sẽ không chu cấp gì.
Chúng tôi ly hôn nhanh đến mức tôi ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì xảy ra. Dọn quần áo, ôm con về ngoại mà nước mắt cứ rưng rức. Mẹ thương tôi, xót cháu, cứ ôm hai mẹ con tôi khóc sụt sùi.
Tôi chán và suy sụp đến mức không ăn không ngủ nổi, chỉ muốn chết quách đi cho xong, cảm giác như mình vừa bị lừa vậy. Càng nghĩ càng thấy đau lòng, tại sao anh có thể thay đổi đến chóng mặt và bạc bẽo với tôi nhanh đến thế... Làm thế nào để mẹ con tôi sống tiếp đây... Ngoài 30 tuổi, dang dở, một đồng không có, con gái thì quá bé bỏng đã phải chịu cảnh bố mẹ không trọn vẹn. Tôi phải làm gì bây giờ đây?
Theo blogtamsu
4 năm yêu nhau, anh suốt ngày ép tôi uống thuốc tránh thai Đến giờ tôi mới thấy mình ngu ngốc khi tự hủy hoại tương lai của mình. Tất cả là tại anh, vì anh mà giờ tôi mong mỏi làm mẹ mà không được. Nhìn lại 4 năm qua, tôi nhận thấy cuộc tình này chỉ mang đến cho tôi toàn là nước mắt. Cô gái nhà quê nghèo hèn đem lòng yêu chàng...