Bản hùng ca của núi rừng Tây Nguyên
Có một vùng đất mà mỗi khi nhắc đến lại thấy những năm tháng thăng trầm của lịch sử lại ùa vế trong ký ức….
Tây Nguyên núi đồi hùng vĩ, theo năm tháng vẫn giữ lại trong mình một vẻ đẹp hoang sơ và kỳ bí đến lạ thường. Cứ mỗi lần đặt chân đến vùng đất này, trong lòng lại rộn lên những ký ức từ những năm tháng đau thương của chiến tranh. Bởi nơi đây, đã từng gồng mình hứng bao bom đạn dội xuống, nhưng vẫn hiên ngang, bất khuất như chính bản chất anh hùng của người dân nơi đây.
Mùa hè Tây Nguyên, trời xanh cao lồng lộng, mây núi cùng hòa nhịp một bản hùng ca anh hùng. Những cánh rừng bạt ngàn, những con thác ngày đêm ầm ầm đổ nước, hay những tiếng cồng chiêng của buôn làng… cứ thế mà đi theo năm tháng trong tiềm thức của mỗi người con núi rừng.
Núi đồi bao la hòa mình vào tiếng Cồng Chiêng
Ngày 15-11-2005, không gian văn hóa Cồng Chiêng Tây Nguyên chính thức được UNESCO công nhận là Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại trong niềm hân hoan, vui mừng của người dân nơi đây. Văn hóa Tây Nguyên muôn màu muôn vẻ, đa sắc thái dân tộc, được bao bọc bởi chính đất mẹ nơi này. Đất nơi đây đỏ lắm, đỏ rực vì xương, vì máu của không biết bao thế hệ đã đổ xuống để giữ lại cho nơi này sự thanh bình và yên ổn.
Ồn ào và dữ dội, nhưng chính những thác nước đó lại góp phần tạo nên vẻ một Tây Nguyên oai hùng như ngày nay. Mang màu của phù sa, mang màu của sự sống mới, nước từ trên cao cứ thế đổ xuống như bất tận mang đến một cảm giác khó tả khi đứng trước nơi này. Bọt tung trắng xóa, dòng nước mát lạnh và cái âm thanh ồn ào kia lại lôi cuốn một cách kỳ lạ.
Video đang HOT
Không theo bất kỳ quy luật nào từ cội nguồn xuôi dòng đổ ra biển cả như các con sông khác, dòng Sêrêpốk của Tây Nguyên lại chảy ngược lên thượng nguồn và đổ sang Campuchia. Sông Sêrêpốk ngày đêm cuồn cuộn chảy, uốn quanh Buôn Đôn, chia đôi bờ với một bên là buôn làng êm ả, một bên là rừng đại ngàn Yok Đôn với bao điều còn bí ẩn còn chưa khám phá.
Dòng Sêrêpốk chảy ngược kỳ lạ
Ẩn trong mình nét hoang sơ và dữ dội là một sự dịu dàng đến mê mẩn lòng người. Ai nói Tây Nguyên chỉ có núi, có rừng và những con thác dữ tợn ngày đêm cuộn nước. Hồ Lắk êm đềm và bình yên lắm, cuộc sống của buôn làng nơi đây trôi qua một cách chậm rãi và nhẹ nhàng.
Cưỡi voi trên hồ Lăk
Tây Nguyên đất đỏ hôm nay, dấu vết của chiến tranh tàn phá vẫn còn tồn tại, nhưng cuộc sống đã khá hơn xưa rất nhiều. Dạo bước về qua Kon Tum, vẫn mái nhà Rông oai hùng, vẫn nhà thờ Gỗ thiêng liêng, có chút bồi hồi và lưu luyến khi về lại nơi đây.
Nhà Rông và nhà thơ Gỗ Kon Tum
Và còn biển hồ Tơ Nưng trong vắt, xanh êm một màu lục đẹp như tranh vẽ. Nơi này trước kia là một miệng núi lửa, nhưng đã ngừng hoạt động cách đây từ trăm triệu năm trước và giờ đây trở thành linh hồn của Pleiku. Với những rặng thông bạt ngàn bao phủ xung quanh, nơi đây còn biết bao điều kỳ diệu mà đất mẹ và thiên nhiên đã ưu ái ban tặng. Tây Nguyên vẫn sẽ tồn tại muôn đời qua lịch sử, qua từng câu hát, và qua cả tấm lòng của những người con núi rừng đã gửi gắm lại.
Biển hồ Tơ Nưng
Phiêu lưu ở thác Dray Sáp hùng vĩ
Theo tiếng Ê đê, Dray Sáp có nghĩa là khói, hay sương. Tên gọi xuất phát từ việc lượng hơi nước khổng lồ của dòng chảy bao phủ cả khu vực, khiến ngọn thác càng trở nên bí ẩn, hoang sơ.
Hầu như tất cả các ngọn thác của Tây nguyên đều gắn với một truyền thuyết đẹp, thác Dray Sáp cũng vậy. Thác là biểu tượng tình yêu chung thủy của nàng H'mi và người yêu. Chuyện kể rằng, ngày xưa có một thiếu nữ Êđê xinh đẹp tên là H'Mi. Nhiều chàng trai giàu có từ khắp các buôn làng M'Nông, Êđê đến đây cầu hôn nhưng bị nàng cự tuyệt bởi lẽ nàng đã trót yêu một chàng trai hiền lành nhưng nghèo khổ cùng buôn.
Thác có hai dòng đục trong song hành.
Một hôm, nàng cùng người yêu đi ra rừng ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn. Đột nhiên có một con quái vật từ đâu xuất hiện. Từ trên cao, con quái vật lao xuống dùng chiếc miệng ngậm nước sông rồi quật mạnh lên tạo thành cột nước khổng lồ quét về phía hai người. Chàng trai bị bắn văng ra xa rồi ngất đi. Đến khi tỉnh dậy mới hay người yêu đã bị con quái vật bắt đi mất. Chàng vô cùng đau khổ, ngồi chờ nàng hàng ngày, hàng tháng, hàng năm bên dòng nước. Đến khi chết, chàng hóa thành một cây to đâm rễ sâu vào tảng đá, ngàn năm chờ nàng.
Để đến được thác, du khách phải trải qua hàng loạt những cảm xúc khác nhau. Cảm giác phiêu lưu khi đi bộ dưới tán lá của những cây cổ thụ cao vút, to hơn hai người ôm; cảm giác hồi hộp khi vượt qua bãi đá đầy rêu, trơn nhẵn giữa lòng suối. Hay cảm giác mạo hiểm khi lúc leo, lúc luồn dưới những hốc đá cheo leo. Để rồi ngạc nhiên đến sững sờ trước bức tượng nước hùng vĩ giữa núi rừng Tây nguyên, ngạc nhiên với hơi nước không những bao tỏa cả khu vực mà còn như mơn man, quất quýt theo từng bước chân du khách, mang lại hơi lạnh dễ chịu; ngạc nhiên với hàng trăm cầu vồng lung linh, cái lớn nhất chi dài non thước nhưng cũng đủ để du khách cảm thấy mình đang lọt vào nơi thiên cung nào đó.
Sau bức tượng nước của thác là một hang động khá lớn, trong động chỉ là những khối đá to xù xì, đầy rêu nhưng hầu hết du khách đến đây đều muốn một lần xuyên qua màn nước, vào phía bên trong động để một lần trải nghiệm cảm giác như Tề Thiên Đại Thánh vượt thác về Hoa Quả Sơn. Người yếu vía hay cẩn thận hơn, không muốn ướt áo hay đối diện với làn nước mạnh luôn sẵn sàng đập vào người, nhưng vẫn thích khám phá hang động thì tìm khoảng trống bên đầu này của thác, vào động, rồi đi dọc theo chiều dài động đến đầu bên kia của thác mà không sợ bị ướt.
Sau thời gian khám phá thác, du khách đến đây thường ngân nga thư giãn với dòng nước mát lạnh, ngồi đọc sách, câu cá hàng giờ, hay thủ thỉ trò chuyện trong cái lạnh của hơi nước, trong tiếng reo vang của thác, mọi lo âu, buồn phiền như tan biến.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tới thăm "chú voi con ở Bản Đôn" Giữa núi rừng bao la của Tây Nguyên lộng gió, Bản Đôn nằm trọn trên một hòn đảo xanh, bốn bề là nước của dòng Sêrêpốk. Địa danh khá quen thuộc với những người yêu cái nắng, cái gió và mùa đông mỗi chiều của Tây Nguyên là Buôn Đôn (hay còn gọi là Bản Đôn) thuộc huyện Buôn Đôn (tỉnh Đắk Lắk)....