Bạn gái và tài xế riêng của tôi đã đi quá giới hạn khi tôi đi công tác
Họ đã có một đêm tuyệt vời khi dùng rượu vang, thưởng thức BBQ giữa vườn và đã làm điều đó chính trên chiếc giường tôi đang nằm.
Tôi và em quen nhau gần một năm, tôi đang háo hức lên những kế hoạch để kỷ niệm một năm. Tôi lớn hơn em gần 10 tuổi, đã có sự nghiệp tạm ổn, có công ty riêng, có nhà và ô tô để đi lại. Tôi hoàn toàn độc thân khi đến với em. Em là nhân viên bán hàng, khá dễ nhìn, gây ấn tượng mạnh mẽ với tôi vì vẫn dùng chiếc xe máy Trung Quốc rất cũ kỹ đi làm hàng ngày. Tôi nghĩ Sài Gòn khó kiếm được một người trẻ lứa 9X nào còn đủ giản dị, can đảm như thế. Em và tôi chính thức quen nhau vào mùa mưa năm trước khi ôtô tôi ngập nước, em dùng xe máy đến rước tôi. Rồi xe em cũng hỏng vì ngập nước, hai đứa cùng nhau bì bõm đẩy xe giữa trời mưa. Kỷ nệm này khơi dấu cho hàng loạt những kỷ niệm sau đó: chúng tôi đi du lịch cùng nhau, cùng ăn những món lề đường như học sinh cấp 3, cùng nấu ăn… Tôi cảm nhận em cũng yêu tôi.
Dù công việc khá bận rộn nhưng chúng tôi gần như liên lạc với nhau mỗi tiếng đồng hồ thông qua nhiều cách khác nhau. Khi yêu nhau, chúng tôi cũng có những lần giận hờn, đa phần xuất phát từ em. Tôi luôn là người chủ động làm hòa dù là lỗi của ai vì biết mình thương em nhiều lắm. Mặt khác tôi lớn hơn, trải nghiệm nhiều hơn, đủ để hiểu và bỏ qua những giận hờn vụn vặt. Tất cả những lần như thế tài xế của tôi đều biết (giờ tôi không biết dùng nhân xưng gì để gọi cho phải lẽ, chẳng lẽ gọi là hắn, là nó thì nghe đầy thù hận nên tạm dùng tên là Lâm để nói về người đó). Hơn là một tài xế, tôi luôn tự hào về Lâm vì cậu là người thông minh, ngoại hình lại sáng sủa, tình tình khôn ngoan, nói tốt ngoại ngữ. Tất cả đối tác, bạn bè tôi đều hài lòng và tôn trọng Lâm.
Tất cả đối tác, bạn bè tôi đều hài lòng và tôn trọng Lâm. (Ảnh minh họa)
Chưa bao giờ tôi xem Lâm là tài xế; ở các cuộc gặp gỡ và tiệc tùng Lâm đều dự cùng tôi như bạn bè. Chính vì điều đó, Lâm biết khá nhiều những câu chuyện của tôi, nhất là việc tình cảm của tôi và em. Mỗi khi tôi và em giận hờn, Lâm luôn là người khuyên bảo, làm trung gian hẹn hò, thay tôi mang hoa, quà tặng cho em. Tất cả những lần như thế việc hòa giải đều thành công nên tôi càng tin tưởng và quý Lâm. Tôi thấy em cũng vui và hay nhắc về Lâm, thỉnh thoảng tôi cũng nói bóng gió với em thì em nhìn thẳng mắt tôi và nói: “Anh nghĩ sao vậy”? Ánh mắt khá nghiêm nghị và đầy yêu thương khiến tôi phải ân hận. Lúc đó tôi nghĩ mình ghen quá, thấy day rứt khi nghĩ oan cho cả Lâm, người đang tốn thời gian giúp tôi, chia sẻ với tôi. Tôi tự nhủ chắc cùng lứa tuổi với nhau (Lâm lớn hơn em một tuổi) nên hai người nói chuyện hợp. Vậy là những cuộc hẹn 3 người nhiều hơn, những lúc không cần thiết không gian riêng tư, tôi hay rủ Lâm và em ăn cùng, chơi cùng…
Một ngày cuối tuần, tôi, Lâm và em định làm buổi tiệc BBQ nhẹ tại sân vườn nhà tôi. Do bận công tác miền Tây nên tôi nhờ Lâm rước em về nhà và mua nguyên liệu trước, tôi về sau. Hai người liên tục chụp hình gửi cho tôi như báo cáo: em thì đang lau dọn phòng ốc cho tôi, còn cắm hoa trong phòng ngủ tôi nữa. Lâm chuẩn bị than, chế biến hải sản… Nhưng rồi công việc của tôi vẫn chưa xong, cả hai cứ liên tục hối tôi về nhưng cuộc họp dài lê thê. Em nói sẽ đợi đến khi nào tôi về. Đến 12 đêm tôi vẫn chưa về, em giận dỗi. Tôi mới đưa ra giải pháp là em hãy ở lại nhà tôi, chủ nhật tôi sẽ lên rồi đi ăn.
Đêm ấy ở miền Tây, các đối tác mời mọc rượu bia tiệc tùng và có cả “em út” nhưng tôi tuyệt đối ở lại khách sạn và cử người tiếp thay. Từ khi yêu em tôi ý thức được trách nhiệm của mình. Gần như, trong đầu tôi không mảy may một ý định nào với người khác. Tôi cũng chụp hình gửi em cảnh mình “ngoan” như thế nào. Nhưng cuộc nói chuyện đêm đó với em gián đoạn từ lúc 9h30, linh tính biết có điều gì đó chẳng lành, lòng tôi nóng như lửa đốt. Gọi điện thoại em không liên lạc được, gọi cho Lâm thì cậu ấy bảo không biết vì sau khi ăn uống xong đã về nhà. Tôi lại nhờ Lâm quay về nhà tôi xem em thế nào, sợ em ở nhà một mình nguy hiểm nên bảo Lâm ở lại để chủ nhật đi ăn cùng chúng tôi luôn. Nhưng thật sự linh tính mách bảo tôi điều gì đó, khiến suốt đêm không tài nào ngủ được.
Sáng hôm sau em gọi tôi, nói là điện thoại hết pin quên mang theo cục sạc nên tối qua đã bị ngắt liên lạc giữa chừng. Em còn đề nghị tôi đêm nay muốn riêng tư nên tôi đã nói khéo Lâm về, không đi cùng nữa. Tối chủ nhật, sau khi ăn uống, đi dạo em ngủ lại nhà tôi, em ngủ say sau khi hôn nhau. Đêm đó tôi cảm nhận một nụ hôn rất khác, có điều gì đó không ổn. Tôi thấy điện thoại em có tin nhắn, đã thề sẽ không bao giờ đụng đến điện thoại em, đó cũng là nguyên tắc của tôi nhưng lần này có một động lực nào đó thôi thúc tôi mở lên.
Tim tôi đau thắt, choáng váng đến nỗi phải lấy kính đeo vào để xem cho rõ. Tôi không đủ can đảm để kéo hết nội dung cuộc hội thoại. Tôi biết rằng tối qua họ đã đến với nhau, thật sự Lâm ở suốt nhà tôi chứ không hề về. Họ đã có một đêm tuyệt vời khi dùng rượu vang, thưởng thức BBQ giữa vườn và đã làm điều đó chính trên chiếc giường tôi đang nằm. Tôi ra khỏi phòng, ngồi tựa cầu thang suốt đêm, một phản xạ nào đó của cơ thể khiến tôi đau bao tử dữ dội và nôn thốc tháo ra lavabo. Em tỉnh giấc hỏi tôi bị sao, lau mặt cho tôi. Không hiểu sao, lúc đó tôi chỉ nhẹ nhàng nói em: Chắc đêm trước anh uống say.
Đến sáng thứ hai, không hiểu sao tôi không thể hiện được thái độ gì dù rằng tim đang tan nát. Tôi đưa em đi làm sớm, ghé quán ăn món em thích như bình thường. Vào công ty, Lâm cũng lại tiếp tục cất xe và lăng xăng hỏi tôi những câu hỏi quan tâm thường nhật. Tôi bình tĩnh với em đã đành, nhưng chẳng hiểu vì sao với Lâm tôi lại cũng không thể hiện điều gì tức giận hay ghen tuông.
Video đang HOT
Suốt một tuần nay, tôi mới là người rụt rè mọi chuyện như thể bản thân mới là ngườingoại tình vậy. Tôi sợ mình che giấu không khéo, em biết chuyện sẽ tổn thương, Lâm biết chuyện cũng khó làm việc cho tôi tiếp. Lúc đó, cho dù tôi kết thúc với em thì chắc hai người đó cũng không thể đến được với nhau được nữa. Hiện tại, tôi đang cố dùng lý do không gặp em đã gần một tuần. Em cũng đang giận hờn trách móc, tôi không biết phải trả lời và kết thúc câu chuyện với em ra sao, rằng tôi đã biết tất cả. Hàng ngày, Lâm vẫn chở tôi đi làm và hỏi thăm về em như thể dò la tin tức, vẫn tỏ vẻ quan tâm như thể là người sát cánh.
Tôi biết tình yêu mình dành cho em còn quá lớn, cũng nghe nhiều về chữ duyên, chữ phận. Tôi cũng đọc khá nhiều những luận điểm thiết tha và đầy thuyết phục, kiểu như là “Hãy nói yêu thôi, đừng nói mãi mãi”. Tôi lại tin vào nhân quả nên cũng không vì sự oán ghen của mình, tạo thêm bất kỳ đau khổ cho ai. Giờ tôi phải làm gì, bản thân vẫn loay hoay cắn rứt không lời đáp.
Theo VNE
Đi công tác nửa năm mới về, tôi đã khóc ngay khi nhìn thấy vợ vạch áo hút sữa cho con
Tôi rón rén lại sát cửa nhòm vào bên trong xem vợ đâu. Nhưng rồi cảnh tượng trước mắt khiến tôi khựng lại. Vợ tôi đang ngồi ở nhà ngoài hút sữa cho con. Cái bụng thon gọn trắng trẻo ngày nào của vợ giờ thâm đen, phình ra và chằng chịt những vết rạn...
Tôi và vợ là mối tình đầu của nhau. Hai đứa quý mến nhau từ khi bước vào những năm cuối cấp 3 nhưng phải đến năm thứ 2 đại học tôi mới dũng cảm ngỏ lời yêu vợ. Hồi ấy nói thật là tôi nhát lắm, mà cứ sợ ngỏ lời em không đồng ý thì coi như tình bạn thân bấy lâu của hai đứa cũng tan luôn. Chỉ đến khi thấy xung quanh em bắt đầu xuất hiện vệ tinh thì tôi mới giật mình và quyết đánh liều một phen.
Nào ngờ em cho tôi câu trả lời trên cả sức tưởng tượng. " Sao giờ anh mới nói yêu em. Anh có biết là em đợi bao lâu rồi không? Thậm chí em đã định sẽ tỏ tình với anh trước đấy. Con trai gì mà...". Quá bất ngờ, tôi cứ đứng ngây người ra không nói được lời nào.
Tình yêu cứ thế lớn dần theo năm tháng. Ra trường công việc ổn định tôi và em quyết định làm đám cưới. Hôm tổ chức hôn lễ, em mặc chiếc váy cô dâu được đặt may tại một cửa hàng của người bạn. Ai cũng tấm tắc khen vợ tôi, đúng là chiếc váy ấy chỉ dành riêng cho em mà thôi. Vợ còn bảo: "Em sẽ cất nó vào trong tủ, sau này kỉ niệm 5 năm, 10 năm ngày cưới em lại mặc. Mà lúc ấy nếu béo quá thì để dành sau cho con gái hoặc con dâu". Tôi nhìn vợ cười âu yếm: "Vợ của anh lúc nào cũng xinh đẹp như thế này mà, dù có 90 tuổi em mặc váy cưới vẫn đẹp, vợ cứ yên tâm đi".
"Vợ của anh lúc nào cũng xinh đẹp như thế này mà, dù có 90 tuổi em mặc váy cưới vẫn đẹp, vợ cứ yên tâm đi". (Ảnh minh họa)
Cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi luôn ngập tràn tiếng cười. Tình cảm vợ chồng dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như thuở còn yêu nhau. 1 năm sau thì vợ có bầu, ngày biết tin mình có thai vợ không sụt sùi vì hạnh phúc như nhiều phụ nữ khác mà chạy vào phòng ôm cổ tôi:
- Chồng ơi, chồng thích công chúa hay hoàng tử. Vợ thì thích cả hai, ước gì là cả hai chồng nhỉ.
- Mệt mấy vợ cũng chịu được hết, với lại còn có chồng nữa mà.
Tôi phì cười vì cô vợ tham lam của mình. Thế nhưng tiếc rằng tôi không ở bên chăm sóc vợ cho tới ngày cô ấy sinh nở được. Vợ bầu được hơn 8 tháng thì tôi có chuyến công tác dài ngày trong năm. Công việc quan trọng nên không thể hoãn. Đêm chia tay vợ thút thít:
- Chồng đi vợ buồn lắm. Nhớ chồng chết đi được ấy.
- May mà vợ bầu 1, chứ bầu đôi như vợ vẫn ước thì sẽ mệt lắm đấy.
- Không, kể cả không có chồng bên cạnh cho vợ được chọn vợ vẫn thích bầu cả công chúa và hoàng tử cơ.
- Thôi được rồi, lần sau sẽ có thêm công chúa cho vợ. Mai chồng đi rồi vợ ở nhà nhớ giữ sức khỏe nhé. Gần ngày sinh thì gọi bà ngoại qua giúp. Vợ đừng có cái gì cũng tự mình lo liệu, không nói với ai là không được đâu nhá.
- Vợ hứa. Chồng cứ yên tâm công tác cho tốt.
Để vợ ở nhà tôi cũng lo lắm, nhưng khi nghe tin mẹ tròn con vuông và có bà ngoại bên cạnh thì tôi cũng yên tâm phần nào. Mỗi ngày lại cố gắng gọi điện về nhà động viên vợ và nghe tiếng con ọ ọe. Một ngày dài làm việc vất vả, đó cũng chính là giây phút hạnh phúc nhất đối với tôi.
Bao trông ngóng cuối cùng cũng đến ngày tôi được về với vợ con sau đúng nửa năm đi công tác. Muốn gây bất ngờ cho vợ, tôi về mà không báo trước. Chiếc xe taxi dừng đúng cổng nhà, tôi nhẹ nhàng mở cổng bước vào.
Không hiểu sao nước mắt tôi tự nhiên chảy ra không ngừng. (Ảnh minh họa)
Lòng háo hức vì sắp được gặp vợ con. Tôi rón rén lại sát cửa nhòm vào bên trong xem vợ đâu. Nhưng rồi cảnh tượng trước mắt khiến tôi khựng lại. Vợ tôi đang ngồi ở nhà ngoài hút sữa cho con. Cái bụng thon gọn trắng trẻo ngày nào của vợ giờ thâm đen, phình ra và chằng chịt những vết rạn, không hiểu sao nước mắt tôi tự nhiên chảy ra không ngừng. Vợ vẫn mải mê hút sữa cho con mà không hay chồng đang đứng nhìn.
Chỉ tới khi bình sữa đầy, cô ấy cầm lên nở nụ cười sung sướng thì mới giật mình phát hiện ra tôi. Lần đầu tiên đứng trước mặt chồng mà vợ tôi vội vàng kéo áo lại và cài cúc.
- Anh về sao không nói cho em.
- Anh muốn em bất ngờ. Em cứ hút sữa cho con đi, sao em phải cài cúc áo lại làm gì.
- Anh nhìn thấy chán lắm phải không? Giờ thì em đích thị là mẹ sề rồi. Sẽ không bao giờ mặc được váy cưới nữa đâu.
- Dù em có là mẹ gì thì em vẫn là vợ anh, là mẹ của các con anh. Ngày xưa em không nhớ là anh phải đánh gục hơn chục thằng mới cưới được em đấy à.
- Em có còn như ngày xưa nữa đâu.
- Em khác xưa của là vì anh, vì các con của chúng ta mà. Anh yêu vợ đâu phải vì ngoại hình. Nếu vợ không mặc vừa váy cưới ấy anh sẽ may váy khác cho vợ. Kỉ niệm 5 năm, 10 năm... 50 năm, 60 năm... dù mỗi lần vợ phải thay một cái váy cưới khác thì chú rể đứng bên cạnh vợ vẫn chỉ có mình anh thôi.
Vợ đã ôm tôi khóc nức nở. Tôi chỉ còn biết vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy, gỡ từng sợi tóc rối chưa kịp chải vì bận bịu với con. Đúng là vợ đã thay đổi quá nhiều so với ngày trước, nhưng tình yêu tôi dành cho cô ấy thì không bao giờ thay đổi cả. Lúc này tôi chỉ còn biết hứa với lòng mình sẽ quan tâm, chăm sóc cho vợ con nhiều hơn để bù lại những thiệt thòi mà con cô ấy đã phải trải chịu trong thời gian tôi vắng nhà.
Theo Một Thế Giới
Bị "gái" 4 con bắt đền quá khứ Sau chuyến đi công tác về, anh thấy nhà cửa vắng lặng. Một mảnh giấy để trên bàn, chị viết: "Tôi đi thăm con. Để anh có thời gian đền ơn, trả nghĩa". Anh thẫn thờ ngồi xuống, không ngờ cơ sự lại xảy ra và nhanh đến thế này! Anh vừa trở về từ một nơi mà mấy chục năm trước từng...