Bạn gái từng bị cưỡng hiếp
Quen nhau được một tháng, hắn rủ em về phòng chơi rồi xâm hại. Do chỉ có 38 kg, lại mắc bệnh khó thở, em không thể chống lại hắn. Thỏa mãn thú tính xong hắn hứa hẹn, rồi em cũng thôi.
ảnh minh họa
Tôi và bạn gái quen nhau một năm rồi. Gần đây em có tâm sự cách đây 2 năm bị hiếp dâm, tôi hiểu cảm giác đó. Em rất nghèo, là con gái miền Tây, lại học cao đẳng, mới lên thành phố chẳng biết gì. Còn kẻ kia, hơn em một khóa, quê Đồng Tháp. Quen nhau được một tháng, hắn rủ em về phòng chơi rồi xâm hại.
Video đang HOT
Do chỉ có 38 kg, lại mắc bệnh khó thở, em không thể chống lại hắn. Thỏa mãn thú tính xong hắn hứa hẹn, rồi em cũng thôi, nhưng hắn không chạm được vào em một lần nào nữa.
Ngày em đi làm thêm, hắn nhắn tin làm em gần tự tử. “Tao đã cướp được cái ngàn vàng của mày, từ nay mày làm gì kệ mày”. Tôi nghĩ em nói thật, tự dưng muốn lao tới đấm thẳng vào mặt hắn. Đỉnh điểm là cuộc nói chuyện giữa tôi và hắn, tôi không kìm nổi cảm xúc khi nghe hắn nói một cách bình thản khi hại đời một người con gái, tôi cố giữ bình tĩnh để lấy lời khai của hắn.
Tôi định khuyên em đi tố cáo, nhưng nghĩ em sợ phẩm hạnh và chuyện cũng quá lâu rồi, chẳng còn chứng cứ nữa. Với đoạn ghi âm giữa tôi và hắn, không đủ xác thực hay pháp lý để tố cáo nên cũng đành thôi. Có một điều dù đủ khả năng để cho hắn đo ván, tôi vẫn không làm, chẳng biết vì sao nữa, tôi thấy uất hận và bất lực, không còn đủ tỉnh táo. Hoàn toàn chẳng còn chứng cứ gì.
Tôi hay ai sẽ xoa những nỗi đau người con gái kia, bao nước mắt, bao đêm của em, ai sẽ trả lại công bằng cho em, tôi thật sự không tin vào nhân quả. Người ác vẫn đầy trong xã hội này, tôi đã nghĩ hay đưa em đi thật xa, nhưng em không thể xa gia đình. Tôi cần lắm những lời khuyên.
Theo VNE
Tôi vẫn nhớ bạn
Ngày xưa đó tôi vẫn khắc ghi trong trái tim mình hình bóng một người bạn mà tôi không dám gọi thành tên.
Tôi vẫn nhớ bạn, nhớ những con đường chúng ta đi qua, nhớ những ngày cùng bạn chung lớp, chung trường, nhớ những ngày xưa thân ái. Ngày xưa đó, có thể đã nhạt nhòa trong ký ức của bạn nhưng với tôi đó là một phần lẽ sống mênh mông mà tôi không thể rời xa. Ngày xưa đó tôi vẫn khắc ghi trong trái tim mình hình bóng một người bạn mà tôi không dám gọi thành tên.
Tôi vẫn nhớ cơn mưa đầu mùa, khi những cành phượng xanh mướt lá... tôi và bạn cùng cắp sách đến trường, có bạn bè chung, những trò nghịch quái quỷ, tôi vẫn giấu đằng sau tất cả những điều tinh quái một ánh mắt dành cho bạn lặng lẽ.
Tôi vẫn nhớ lần diễn văn nghệ năm đó thật buồn cười khi bạn bảo tôi "hát sai nhạc hết trơn rồi" vậy là tôi đã mang câu nói đó theo rất nhiều năm, thỉnh thoảng ai đó bảo tôi hát đi, tôi lại nhớ lời bạn, chợt ngại ngùng chứ chẳng hăng hái như xưa. Tôi vẫn nhớ bạn hát rất hay, tôi ngẩn ngơ nghe bạn hát, bài hát mà bạn vừa đàn vừa hát trong đợt cắm trại năm nào, bạn còn nhớ hay không? Bài hát "cô hàng xóm", "cô hàng xóm" trong bài hát có giống tôi không bạn? Chuyện tình "cô hàng xóm" có giống tôi với bạn không? Chắc là không vì bạn đâu biết tôi nghĩ gì? Bạn chưa từng cùng tôi ngắm những bông hoa xinh xắn, bạn chưa từng cùng tôi đếm những vì sao đêm, cũng chưa từng hò hẹn... Nhưng với tôi bạn là rung động đầu đời, là một phần kí ức xanh trong trái tim non dại, là ánh trăng lung linh bao đêm tôi mơ màng nhìn qua cửa sổ, là nụ cười của bạn bất chợt vô tình đã bao lần làm tôi xao xuyến hoang mang.
Tôi biết tình đầu của riêng tôi, chỉ riêng tôi mà thôi, bạn ơi! (Ảnh minh họa)
Mùa hè đến, phượng hồng rực rỡ bông hoa khoe sắc thắm, tiếng ve nức nở báo hiệu chia ly, bè bạn chuyền tay lưu bút cho nhau, tôi vẫn không dám trao lưu bút cho bạn bởi ai biết chúng bạn sẽ nói gì? Chúng sẽ cười tôi, sẽ ghép đôi, sẽ trêu chọc, rồi tên tôi và tên bạn, chúng sẽ viết khắp nơi, tôi sẽ xấu hổ đến chết mất còn bạn thì sao? Bạn sẽ bực bội vì những trò dùa dai của chúng nó và biết đâu vì thế bạn sẽ ghét tôi, tôi sợ điều đó như sợ một ngày không còn cùng bạn chung lớp.
Hè xa, tất cả đã diễn ra êm đềm như trò đùa của tạo hóa, tôi cũng xa bạn, xa những trò đùa tinh quái của chúng bạn thân. Thời gian trôi vẫn cứ trôi hững hờ mặc cho ai đó muốn níu giữ, muốn bật khóc, giã từ ngày xưa, xin gởi lại những tương tư vụng dại ngày nào cho bạn, xin gởi lại những ân tình mà tôi vẫn cất giấu nơi sâu thẳm trái tim mình, xin bạn đừng cho là khờ dại vì với tôi điều đó rất thiêng liêng. Có đôi lần tôi hỏi có phải là yêu không bạn? Chắc là không, tuổi trẻ qua đi cho tôi câu trả lời thành thật nhất, khi tôi lặng lẽ ngắm nhìn quá khứ nơi đó từng có bạn, dẫu chưa từng nói với nhau lời nào, chưa một lần bàn tay nắm tay, chưa lời ước hẹn nhưng nếu ai đó vẫn gọi kỉ niệm xưa với một chút vương vấn thời còn đi học là tình đầu thì tôi biết tình đầu của riêng tôi, chỉ riêng tôi mà thôi, bạn ơi!
Theo VNE
Bạn trai mang nợ người cũ Anh bao anh mang ơn va mang nơ chi ta, xin em đưng lam khô chi ta nưa. Em 25 tuôi, co ban trai hơn 1 năm va hai bên đa tinh chuyên cươi. Tuy nhiên giơ em co một vân đê rât mong moi ngươi tư vân giup. Em la con gai thanh phô, gia đinh kha gia, hanh phuc, ba ma...