Bạn gái mất trinh mà còn… chảnh
Cô ấy đã trao thân cho em, không còn trong trắng vậy mà lại phụ bạc em để đi yêu người khác.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em có một chuyện rắc rối trong tình cảm, em không biết phải làm sao, mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay 28 tuổi, còn cô ấy là 23 tuổi. Quen nhau được 3 năm thì cô ấy đi học xa. Tháng đầu tiên xa nhau em thấy cô ấy có rất nhiều người tán tỉnh nhưng mỗi khi gặp nhau cô ấy vẫn kẻ cho em nghe. Em rất buồn và thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho cô ấy. Nhưng cô ấy hầu như lúc nào cũng bận. Cô ấy lạnh nhạt với em nhiều lắm. Em hỏi cô ấy có người mới rồi sao không chịu nói thì cô ấy nói rằng vì em không hỏi nên cô ấy không nói.
Em cảm nhận được sự thay lòng của cô ấy trong khi đó em đã thông báo cho toàn bộ gia đình biết là hai đứa sẽ cưới nhau. Ba mẹ em gặp cô ấy vẫn tính toán như vậy và còn định xin cho cô ấ vào biên chế nhà nước. Vậy mà khoảng 1 tháng sau, cô ấy quyết định chia tay ưmtôi. Trong khi trước đó chúng em vẫn nói chuyện thân mật qua điện thoại. Cô ấy chặn hết liên lạc của em từ net đến điện thoại.
Em và cô ấy đã chung sống bao năm mà giờ cô ấy lại phụ em đi yêu người khác (Ảnh minh họa)
Rồi cô ấy tìm gặp em và khóc. Cô ấy nói rằng đã có người khác và sẽ lấy anh ta làm chồng. Cô ấy nói sẽ thú nhận với chồng về chuyện cô ấy không còn trong trắng và sẽ cưới anh ta. Em rất yêu cô ấy, nhiều lúc em nghĩ sẽ tới tìm bạn trai mới của cô ấy để làm cô ấy xấu mặt nhưng rồi em không làm được. Thật sự lúc này em rất buồn khi cô ấy có người khác. Cô ấy còn nói em đã làm khổ cô ấy rất nhiều. Em còn hận vì sống chung với nhau bao nhiêu năm nay nhưng cô ấy luôn nói sẽ không lấy em và giờ đây thì cô ấy bỏ đi theo người khác.
Mặc dù hiện tại em cảm thấy rằng tình cảm của em đã không còn dành cho cô ấy nữa nhưng em vẫn lo lắng cho cô ấy. Có phải em ích kỉ lắm không? Tuy hết yêu nhưng em luôn muốn lấy cô ấy làm vợ. Vì em nghĩ đã nhận từ cô ấy cái quý giá nhất của cuộc đời rồi. Em không biết mình muốn gì nữa. Em phải làm sao, mong chị cho em một lời khuyên! Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em trai)
Video đang HOT
Trả lời:
Em trai thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng giờ đây người bạn gái đã gắn bó với em bao năm qua đã rời xa em, cô ấy yêu người khác trong khi em thì luôn xác định sẽ cưới cô ấy làm vợ. Em đau khổ và thấy bị tổn thương, em không biết làm thế nào với chuyện tình của mình.
Chị nghĩ rằng vấn đề bây giờ không nằm ở việc em muốn gì mà còn ở phía cô ấy nữa. Dù cho em đã chân thành nhưng cô ấy không còn yêu thì cũng không thể làm gì khác được. Tình cảm là điều không ai có thể gượng ép được, nếu tình yêu đã ra đi thì cũng đành chấp nhận mà thôi.
Mỗi chúng ta đều cần phải đối mặt với những quyết định do mình đưa ra. Và cô ấy cũng vậy. Hãy coi chuyện của hai người là một kỉ niệm và thành tâm chúc phúc cho nhau. (Ảnh minh họa)
Hơn nữa, bản thân em cũng thấy rằng mình không còn yêu nữa thì đừng cố gắng níu giữ làm gì. Đến ngay cả khi em yêu tha thiết cũng chưa chắc giữ được cô ấy ở lại huống hồ tình cảm trong em cũng đã hết. Thực ra, việc em muốn lấy cô ấy lúc này giống như việc muốn giành lấy món đồ mà bao năm qua mình sở hữu mà giờ lại sắp bị lấy đi bởi một người lạ. Đó là sự ích kỉ và đắc thắng chứ không phải tình yêu. Nếu em có níu giữ được cô ấy thì cả hai cũng không hạnh phúc vì tình cảm không dành cho nhau, lấy nhau chỉ vì đã từng “thuộc về nhau” và không muốn mất đi “vật mình từng sở hữu” mà thôi.
Cô ấy thay lòng đổi dạ là cô ấy có lỗi với em. Nhưng lòng em giờ cũng không còn yêu nữa thì hãy nhẹ lòng để cô ấy ra đi và em tìm kiếm cho mình hạnh phúc khác. Chuyện quá khứ đã qua rồi, em cũng đừng bận tâm xem cô ấy sẽ sướng hay khổ bên người mới vì đó là lựa chọn của cô ấy. Mỗi chúng ta đều cần phải đối mặt với những quyết định do mình đưa ra. Và cô ấy cũng vậy. Hãy coi chuyện của hai người là một kỉ niệm và thành tâm chúc phúc cho nhau.
Chúc em mạnh khỏe!
Theo VNE
Anh hết yêu em rồi đúng không?
Vẫn biết tình yêu đến và đi là điều tự nhiên và sự xa mặt rồi sẽ làm nảy sinh cách lòng nhưng sao em vẫn không quen với sự thật này.
Giữa cái nắng chiều đỏ quạnh, bóng anh lẫn vào giữa dòng người nhưng bằng một linh cảm mạnh mẽ em vẫn có thể nhận ra. Anh bước vào quán cà phê, chọn một chiếc bàn bên ô cửa kính và chờ đợi. Đứng cách anh một đoạn, em hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh rồi lặng lẽ tiến lại gần quán cà phê đó. Đã hơn 3 năm rồi, em đã chờ đợi ngày này quá lâu:
- "Chào em! Em đến rồi đấy ư?"
Anh chào em bằng một câu không thể khách sáo hơn. Anh đứng dậy và làm việc của một người đàn ông lịch sự nên làm với phụ nữ là kéo chiếc ghế. Em gần như ngây dại trong vài giây đầu tiên ấy. Em đã chờ đợi điều gì trong 3 năm qua? Không, dứt khoát không phải là một cuộc gặp gỡ vô hồn đến như thế nào. Em đã nghĩ anh sẽ chạy tới và ôm em mặc cho giữa căn phòng đó mọi người nhìn chúng ta. Nhưng thực tế thì anh vừa chào em giống như chào một cô hàng xóm lâu rồi không gặp? Em phải hiểu điều đó ra sao...người yêu của em?
Em đã chờ đợi một ngày đoàn viên tràn ngập tình yêu nhưng...anh đâu còn yêu em nữa (Ảnh minh họa)
Cảnh tượng này không phải là điều mà hơn 3 năm qua em đánh đổi bằng biết bao giọt nước mắt, biết bao sự nhớ nhung đến thắt lòng, thắt dạ. Nghị lực để em cố gắng những năm tháng qua khi không có anh bên cạnh chính là đợi chờ ngày đoàn viên hôm nay. Vậy mà sự lạnh lùng trong đôi mắt anh làm em sụp đổ. Anh dường như đã không còn là người con trai em yêu năm nào. Trước mặt em lúc này là một người thật quá xa xôi.
Những gì anh làm khiến em không còn có thể chạy tới bên anh mà ôm mà khóc như điều mà con tim em đang mách bảo. Em có cảm giác anh như một ảo ảnh mà em đưa tay chạm vào sẽ vỡ vụn. Cứ thế, em ngồi xuống đối diện anh. Cuộc gặp gỡ của hai người yêu nhau sau 3 năm xa cách là như thế này sao anh?
- "Anh thấy rằng em vẫn khỏe và còn xinh đẹp nữa. Còn anh thì có phần già đi phải không?"
Vẫn không phải, đó vẫn không phải là những gì em chờ đợi từ miệng người đàn ông mình yêu đã xa cách hơn 3 năm. Không phải anh, là một ai khác, lạ lắm.
Em chỉ im lặng. Điều duy nhất em có thể làm là nhìn sâu vào đôi mắt anh và cố giữ cho mình không khóc. Một cảm giác uất nghẹn chạy dọc tim em. Em có một linh cảm nhưng em không dám thừa nhận nó. Lẽ nào, lẽ nào...anh đã... Không, nhất định là không phải!
- "Anh muốn nói với em chuyện này. Tình cảm giữa hai đứa mình có lẽ không thể như xưa được nữa. Anh đã không..."
Nhưng em sẽ không gọi anh là kẻ phản bội. Tình yêu lớn lao mà em dành cho anh đủ để bao dung, đủ để không oán hận anh về lần phụ bạc này. (Ảnh minh họa)
- "Anh không cần phải nói nữa. Em hiểu. Mọi chuyện là quá khứ rồi mà. Cũng đừng dằn vặt về việc này nữa...Phải chăng là, anh đã có người khác?"
Em lấy hết can đảm để hỏi anh điều mà em tò mò dù em biết câu trả lời của anh sẽ chấm hết mọi hi vọng trong em. Nhưng anh chỉ im lặng và cúi gằm mặt. Em cố tin rằng đó là cách mà anh đang cố làm để em không bị tổn thương nhiều nhất...
Em ra về với một tâm hồn nặng trĩu những ưu tư. Em không khóc nổi vì 3 năm qua em đã khóc quá nhiều. Vẫn biết tình yêu đến và đi là điều tự nhiên và sự xa mặt rồi sẽ làm nảy sinh cách lòng nhưng sao em vẫn không quen với sự thật này. Anh trở về là một nỗi đau quá lớn với em...
Nhưng em sẽ không gọi anh là kẻ phản bội. Tình yêu lớn lao mà em dành cho anh đủ để bao dung, đủ để không oán hận anh về lần phụ bạc này. Em sẽ không khóc. Nước mắt là dành cho những người mình yêu thương. Với anh, sự yêu thương đó đã đủ rồi, giờ phải khép lại thôi...
Theo VNE
Mùa cưới của riêng em Rồi sẽ có một ngày, trong mùa cưới ngập tình yêu, em hạnh phúc bên người đàn ông của mình. Những con đường rộng dài, những hàng cây đã bao mùa trổ lá, dòng người đông đúc, ghế đá công viên và những đôi lứa...Cảnh vật nơi đây giờ vẫn vậy, không có điều gì thay đổi. Chỉ có một chuyện đã khác...