Bạn gái mang quà sang trả khiến bố mẹ tôi ác cảm
Bố mẹ tôi cảm thấy bị em coi thường và xúc phạm sau hành động đó; cấm tôi không được gặp em và sẽ chấm dứt mọi chuyện cưới hỏi.
ảnh minh họa
Tôi và em quen biết nhau được 7 năm, yêu hơn 4 năm. Chúng tôi cùng làm và sinh sống tại Sài Gòn. Em là người con gái trong sáng, thánh thiện, em từng nói rất ghét đàn ông vì bố là người rượu chè, cờ bạc. Từ lúc gia đình làm ăn thất bại nên sinh ra nợ nần, bố em trở nên như thế. Mẹ em buôn bán ở chợ, gia đình là dân lao động, sau em còn hai đứa em cũng chưa tốt nghiệp cấp ba, nghỉ ở nhà làm phụ gia đình. Nói chung gia đình em khá phức tạp, mắc một số nợ lớn, tôi nghe em nói khoảng hơn 100 triệu nhưng không rõ lý do nợ do đâu vì bố mẹ không nói, gia đình khá phức tạp, hay xảy ra cãi vã.
Nhiều lúc tôi đi làm về phòng trọ ăn cơm, gia đình em lại gọi điện nói gửi t.iền về hoặc tìm cách xoay t.iền mỗi khi người ta tới nhà đòi nợ. Mỗi lần như vậy em lại khóc và buồn rầu, bố mẹ không bao giờ quan tâm đến đồng lương mà em làm ra được bao nhiêu, chỉ biết hỏi em có t.iền thì gửi về, mỗi lần cả chục triệu thì làm sao mà xoay sở. Em mới ra trường đi làm chỉ với vài đồng lương ít ỏi đủ lo cho sinh hoạt chứ không dư dả gì. Tôi không vì vậy mà nản lòng, luôn bên cạnh an ủi và yêu thương em trong suốt 4 năm qua. Em hứa với tôi chỉ trả một phần giúp gia đình thôi, còn đâu bố mẹ tự phải lo (em nghĩ là con cái cần có trách nhiệm).
Video đang HOT
Tôi rất thương em nhưng thực sự không có cảm tình nhiều với gia đình em. Một gia đình có đến ba người đàn ông mà không thể lo việc, trong khi số nợ cứ tăng lên mà không biết lý do, mọi thứ trong nhà đều cầm cố rồi mãi sau mới lấy về được, cầm từ chiếc điện thoại của thằng út. Em đi làm trên Sài Gòn nên không thể kiểm soát được t.iền bạc trong gia đình như khi còn đi học. Chính vì vậy chúng tôi thường xảy ra cãi vã vì những chuyện nợ nần của gia đình em. Tôi luôn có một dấu chấm hỏi lớn về sự nợ nần đó nhưng mãi không tìm được lý do, chỉ biết vì làm ăn không được suôn sẻ.
Cuối năm vừa rồi cũng đi làm và chúng tôi đã mua được một chiếc xe máy để em đi lại cho thuận tiện. Tôi luôn nghĩ sẽ làm những điều tốt nhất cho em và em cũng vậy. Còn gia đình tôi thì cả bố mẹ đều làm nhà nước, rất lễ giáo, tôi đã dẫn em về nhà chơi nhiều lần và bố mẹ rất quý em. Bố mẹ luôn ủng hộ cho chuyện của chúng tôi và tính sẽ sang gặp gia đình em nói chuyện rồi làm đám hỏi. Tôi giấu nhẹm mọi chuyện của gia đình em, chỉ mong em có được cuộc sống tốt hơn bây giờ chứ không phải sống trong gia đình kia với đủ thứ phức tạp.
Vậy mà mọi sự không được như ý muốn, trước tết chúng tôi xảy ra cãi vã cũng vì chuyện t.iền bạc của gia đình em. Chuyện sẽ không đến nỗi nào nếu như em không mang quà tôi biếu gia đình em sang nhà tôi trả. Tôi thật sự không hiểu tại sao em lại làm như vậy nhưng trong thâm tâm nghĩ đó chính là áp lực từ gia đình, thật sự em không muốn tôi phải khổ nhưng đó là cách xử lý không khéo của một người con gái. Bố mẹ tôi cảm thấy bị em coi thường và xúc phạm. Tôi nói em làm vậy do áp lực từ gia đình chứ không có ý gì nhưng càng nói bố mẹ càng tỏ thái độ gay gắt, cấm tôi không được gặp em và sẽ chấm dứt mọi chuyện cưới hỏi cũng như mối quan hệ với em.
Tôi đã cố gắng thuyết phục bố mẹ nhưng mọi chuyện thật sự rất khó. Tôi bênh vực em thì bố mẹ lại càng gay gắt. Bố mẹ nói sẽ bán nhà về quê nếu tôi còn tiếp tục quan hệ với em và cũng không đứng ra tổ chức đám cưới gì cả. Chưa giải quyết xong chuyện tình cảm tôi lại bị áp lực từ phía gia đình, thật sự cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi gặp em và em cảm thấy hối hận về hành động đó.
Tôi rất thương và còn yêu em nhiều nhưng áp lực từ gia đình quá gay gắt nên vẫn an ủi em cần có thời gian để nối lại. Bố mẹ không muốn tôi vướng vào gia đình phức tạp của em như vậy và mong tôi có một cuộc sống tốt hơn vì bố mẹ lo tôi sẽ phải gánh vác phần nợ kia khi đã là con cái trong nhà, rồi còn nhiều hệ lụy khác. Tôi hiểu nhưng giờ rất cần một lời khuyên. Chân thành cảm ơn mọi người.
Theo VNE
Mỗi lần người cũ đòi quan hệ tôi lại chấp nhận
Tôi không chặn số để rồi thi thoảng anh đến trước cổng nhà tôi đòi vào nhà, bản thân mủi lòng và chuyện ấy lại xảy ra, tồi tệ hơn là việc đó lặp đi lặp lại.
Đây là những dòng tâm sự của tôi về mối tình đầu, trong đó có nhiều chuyện tôi thấy mình mất lý trí, ngu ngốc, mong mọi người khuyên hay nhận xét chứ đừng mắng mỏ vì tôi cũng rất buồn và thất vọng về bản thân. Tôi 22 t.uổi, đang là sinh viên đại học có tiếng ở Hà Nội, ngoại hình cao ráo, không gọi là xinh nhưng sáng sủa, có nét duyên; bố mẹ đều làm công chức, không khá giả nhưng luôn cho tôi được điều kiện đầy đủ. Từ khi chia tay mối tình đầu sau gần hai năm yêu nhau, đến giờ cũng được hai năm rồi nhưng tôi không thể quên được anh. Anh cũng bình thường, chưa đi làm gì và gia đình chẳng có gì đặc biệt. Hồi còn yêu nhau anh từng mặc cảm vì hoàn cảnh gia đình cho dù tôi không bao giờ nghĩ đến, cũng chưa bao giờ đòi hỏi anh phải tặng quà.
Tình yêu rất đẹp vài tháng đầu cho đến khi được gần năm, lúc tôi 18 t.uổi hai đứa đã đi quá giới hạn trong một lần đi chơi tết và có men bia, không say nhưng có lẽ hơi men kích thích tôi gật đầu đồng ý. Từ đó chúng tôi có những cuộc cãi vã nhiều hơn vì anh mải đi với bạn, say xỉn, ít dành thời gian cho tôi.
Khi tôi đi học đại học thì càng xa cách, từ giận dỗi trẻ con đến im lặng, yêu anh nhưng muốn thấu hiểu, cho anh tự do. Rồi thấy nặng nề và mệt mỏi, tôi đề nghị chia tay dù hơn bao giờ hết vẫn yêu anh sâu sắc. Anh không một lời, cứ thể để tôi đi. Bao nhiêu nước mắt tôi không nhớ nữa, tâm trạng buồn đau, thống khổ, mẹ tôi nhìn mặt còn nhận ra con gái buồn dù tôi là đứa che giấu cảm xúc giỏi.
Nghĩ lại lúc đó tôi còn quá trẻ, đến bây giờ vẫn nghĩ đó là cú sốc tinh thần lớn, một cô gái mới biết yêu, dành trọn cho tình yêu rồi phải chia tay bởi sự hờ hững lạnh lùng, tự an ủi tương lai rộng mở sẽ ổn thôi nhưng sự thật đâu có thế, tôi vẫn không thể quên. Tôi không chặn số để rồi thi thoảng anh nhắn tin, đến trước cổng nhà tôi đòi vào nhà, bản thân mủi lòng và chuyện ấy lại xảy ra, đến sáng tôi hối hận kinh khủng, điều tồi tệ hơn là việc đó cứ lặp đi lặp lại. Tôi căm hận bản thân lụy tình, ngu ngốc dù bên ngoài tôi không thể hiện sự yếu đuối, vẫn mạnh mẽ, kể cả anh cũng nghĩ tôi không biết đau.
Có thể mọi người sẽ mắng tôi là thiếu hơi trai không ở được, dễ dãi nhưng tôi cũng tự nghĩ nếu như vậy thật thì sao sau chia tay chỉ có cảm giác với anh còn với người con trai khác lại không? Tôi vẫn khép mình, chẳng muốn giao lưu, làm quen với ai. Thân tôi trao anh khi đó là vì đã rung động của tình yêu đầu đời, nghĩ lại tôi thấy mình quá trẻ để hiểu và bảo vệ bản thân. Hiện tại, tôi vẫn buồn khi nghĩ đến anh. Tôi phải làm sao để xóa bỏ bóng hình anh và chấp nhận một thế giới khác đây?
Theo VNE
Bài học khi yêu phải một người phụ nữ “nữ quyền” Nữ quyền là chế độ mẫu hệ thời xưa nhưng nay nếu áp dụng trong cuộc sống hiện đại có lẽ nó không còn thích hợp. Cũng không thể nói rằng là chế độ nam quyền. Nhưng cả hai phải tôn trọng và bình đẳng với nhau mới có thể hiểu ý nhau, sống lâu với nhau. 1. Đàn ông được phép (và...