Bạn gái là con nhà giàu, tôi từng sai lầm khi từ chối cưới
Tôi nhận ra, đàn ông không có gì trong tay mới biết ai là người phụ nữ của đời mình.
Tôi là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi được cử đi học dài hạn ở nước ngoài. Gia đình Duyên có điều kiện nên đầu tư cho đi du học. Cùng là sinh viên Việt Nam xa nhà, chúng tôi nhanh chóng quan tâm và thân thiết nhau, một thời gian sau thì chính thức yêu. Thực tâm, tôi coi Duyên là mối tình muốn đi tới hôn nhân nhưng trong lòng tôi lại quá nhiều mâu thuẫn.
Càng ở cạnh Duyên, tôi càng nhận ra khoảng cách về hoàn cảnh của chúng tôi quá lớn. Gia đình Duyên rất giàu, Duyên được cưng chiều như cô tiểu thư nhỏ. Trong khi đó, tôi lại là đứa trẻ nhà quê, lớn lên trong cảnh nghèo khó, cơ cực. Bố mất sớm, mẹ một mình nuôi 3 anh em tôi, tằn tiện từng đồng.
Tôi vẫn nhớ ngày bước chân lên thành phố để vào đại học, suốt cả chặng đường ngồi ô tô từ quê lên Hà Nội, trong đầu tôi chỉ có giọt nước mắt của người mẹ vất vả, tảo tần và ngôi nhà dột nát nhiều năm không sang sửa. Đó cũng chính là động lực khiến tôi ngày đêm lao vào học hành và sẵn sàng làm bất cứ công việc gì để kiếm tiền trang trải.
Tình yêu là một chuyện nhưng khi trực tiếp đối mặt với thực tế lại là chuyện khác (Ảnh minh họa: Adobe Stock).
Càng gần đến ngày chuẩn bị tốt nghiệp về nước, tôi càng đấu tranh nội tâm dữ dội. Tôi yêu Duyên nhưng tâm lý lại gào hét muốn chia tay. Duyên xinh đẹp, đài các, quen được cưng chiều, tôi không đủ tự tin đưa Duyên về vùng quê nghèo khó và ngôi nhà dột nát của tôi. Vì vậy, tôi lấy hết can đảm nói với Duyên rằng, chúng tôi không hợp nhau.
Nhìn Duyên khóc, tôi rất đau lòng nhưng vẫn cương quyết quay đi bởi tôi nghĩ đây là cách tốt nhất với chúng tôi. Tôi không những không cảm thấy có lỗi mà còn cho rằng, bản thân đang làm một việc giống như sự hy sinh, vừa đau lòng, vừa trượng nghĩa. Thời điểm đó, tôi đã nghĩ như vậy.
Sau này nghĩ lại mới thấy mình thực chất hèn nhát, yêu nhưng lại không dám dũng cảm, quyết liệt đến cùng. Trở về Việt Nam, tôi ký hợp đồng làm giảng viên cho trường, đưa em gái lớn lên ở cùng để tôi lo chuyện học hành, mỗi tháng đều gửi tiền về cho mẹ nuôi em út. Nhưng ước mơ xây lại căn nhà dột nát dưới quê tôi vẫn chưa làm được.
Giai đoạn này, tôi cũng có vài người thương quý, đánh tiếng làm mối cho nhưng tôi đều từ chối. Có đôi lúc, tôi hay nhớ về Duyên rồi lại tìm cách gạt đi. Thực lòng tôi chưa quên được Duyên nhưng từ ngày về nước đến nay đã gần một năm, chúng tôi hoàn toàn không liên lạc. Như vậy cũng tốt, để Duyên tập trung lo cho tương lai sẽ tốt hơn cho em.
Điều tôi không ngờ, chính Duyên lại là người chủ động. Ngày sinh nhật tôi, Duyên gửi quà kèm lời nhắn khiến tôi muốn khóc:” Em nhớ anh!”. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn lao đến ôm lấy em để nói rằng, tôi cũng vô cùng nhớ.
Video đang HOT
Nhưng rồi tôi vẫn tiếp tục lẩn trốn tình cảm trong lòng. Tôi không có niềm tin vào sự hy sinh thấu cảm của các cô gái thời nay, chưa kể lại còn là cô gái được sinh ra trong nhung lụa.
Tình yêu là một chuyện nhưng khi trực tiếp đối mặt với thực tế lại là chuyện khác. Cứ hình dung ra cảnh cưới một cô vợ giàu có về để cô ấy mỉa mai hoàn cảnh gia đình, coi thường mẹ mình là tôi không chịu nổi. Vì lý do này, tôi tiếp tục từ chối tình cảm của Duyên.
Tuy nhiên, từ sau buổi sinh nhật đó, mối quan hệ của chúng tôi có dấu hiệu kết nối trở lại. Lâu lâu cũng nhắn tin hỏi thăm cuộc sống hiện tại của nhau.
Rồi một ngày quê tôi mưa lũ, tôi xin phép trường nghỉ vài hôm về quê lo nhà cửa với mẹ. Vừa để túi lên bàn, tôi đã thấy Duyên xuất hiện trong sân. Tôi không tin vào mắt mình cho tới khi nhìn thấy đứa em gái lớn của tôi ló ra từ đằng sau. Chính em gái tôi đã đưa Duyên về.
Đến nước này, tôi còn biết làm gì, đành nhắc hai chị em vào nhà cho đỡ ướt rồi nói với Duyên: “Em nhìn đi, gia cảnh nhà anh. Thế giới nghèo khó này không thuộc về em”.
Tôi chỉ tay một vòng cho Duyên thấy 5-6 chiếc chậu to nhỏ khác nhau đặt khắp nhà hứng dột. Người mẹ gầy gò, khổ hạnh của tôi đang ống thấp, ống cao chân trần tái nhợt, lúi húi phía xa. Duyên mặc kệ ánh mắt của tôi, em chạy ra cầm tay mẹ tôi chào hỏi. Sau đó cũng xắn quần, bỏ dép, lao vào phụ mẹ tôi bê đống đồ lên cao tránh lũ.
Duyên đi chân đất ra vườn hái rau, đặt bếp nấu cơm, vui vẻ nói chuyện với mẹ và các em tôi rôm rả. Duyên đã làm những việc ấy một cách rất tự nhiên, chân thành. Sau sự kiện ngày hôm đó, khoảng cách giữa tôi và Duyên được thu hẹp hoàn toàn. Tôi nhận ra đây chính là cô gái mà tôi nên gắn bó cả cuộc đời này.
Em chinh phục tôi bằng sự đồng cảm và tình yêu không toan tính, sẵn sàng bước chân vào ngôi nhà ọp ẹp của tôi, từ bỏ hình ảnh kiêu sa thường thấy để cùng tôi lo lắng cho một gia đình còn quá nhiều vất vả.
Thật không ra gì nếu tôi vẫn tiếp tục hèn nhát, không dám ngỏ lời xin cưới em, vì em mà cam kết cả tương lai phía trước. Cảm ơn em vì đã yêu tôi!
Bạn gái có bầu đòi cưới, nhưng khi mẹ tôi cho cưới cô ấy lại từ chối
Tôi là con nhà giàu, ngoài ưu điểm đó ra, thú thật tôi chẳng có gì nổi bật. Mẹ luôn dặn tôi: "Yêu ai con cũng phải tìm hiểu kĩ, coi chừng họ không yêu con thật lòng mà yêu tiền nhà mình hơn đấy".
Tôi cũng không phải dạng phong lưu. Tôi không thích yêu đương chơi bời. Vài ba cuộc tình đã đi qua nhưng cũng chẳng đâu vào đâu cả, rồi tôi gặp cô ấy.
Cô ấy rất đẹp, là nhân viên văn phòng, tính tình hiền lành, dễ mến. Tôi tình cờ gặp cô ấy trong buổi sinh nhật em gái cậu bạn thân và ngay lập tức đã đem lòng cảm mến.
Tôi luôn nghĩ theo đuổi cô ấy sẽ không quá khó khăn, vì kiểu gì cô ấy chẳng hỏi dò tôi qua bạn mình, cũng biết rõ thân thế tôi như thế nào rồi. Tôi còn được biết hoàn cảnh gia đình cô ấy khó khăn. Cô ấy sớm mồ côi, ở với bà nội.
Thế nhưng, khác hẳn những cô nàng trước đây, nhanh chóng hẹn hò, nhanh chóng chia tay, phải mất mấy tháng ròng kiên trì tán tỉnh tôi mới được cô ấy cho một cuộc hẹn đầu tiên. Sau đó có lẽ vì cảm được tấm chân tình của tôi, cô ấy bắt đầu mở lòng và đáp lại. Tôi cũng yêu cô ấy, xác định lần này là nghiêm túc.
Hôm cô ấy thông báo có bầu, tôi thực sự rất hạnh phúc, lòng vội nghĩ ngay đến đám cưới. Cô ấy cũng nói muốn cưới sớm trước khi cái bụng quá to. Cô ấy sợ bà nội biết mình chưa lấy chồng đã mang bầu sẽ lo. Vả lại tính cô ấy khép kín, hiền lành, xưa nay vốn sợ điều tiếng dị nghị.
Hôm cô ấy thông báo có bầu, tôi thật sự rất hạnh phúc (Ảnh minh họa: Getty Images).
Tôi nhanh chóng báo tin cho mẹ, nghĩ mẹ sẽ hoan hỷ khi sắp được lên chức bà nội. Thế nhưng phản ứng của mẹ khi đón nhận tin vui này lại khiến tôi ngạc nhiên: "Có chắc đứa bé là con của mày không?".
Tôi khẳng định với mẹ rằng đứa bé là con tôi, vì chúng tôi yêu nhau thật lòng, vả lại cô ấy không phải kiểu đàn bà dễ dãi trong các mối quan hệ. Nhưng mẹ tôi lại đưa ra các lập luận rằng: Nhà cô ấy nghèo và các cô gái nghèo thường mong đổi đời bằng cách lấy một người chồng có điều kiện tốt, cách nhanh nhất để trói buộc một người đàn ông chính là có bầu. Mẹ cho rằng hoặc cô ấy cố tình có bầu với tôi, hoặc cũng có thể cô ấy có bầu với người khác và dùng đứa trẻ để trói chân tôi.
Vì chuyện này, tôi và mẹ đã xảy ra mâu thuẫn. Bạn gái tôi biết chuyện nên rất buồn. Nhưng cô ấy vẫn động viên tôi và nói rằng "chỉ cần chúng ta thương nhau thật lòng, dần rồi mẹ cũng sẽ hiểu và tác thành cho chúng ta thôi".
Lần mới nhất tôi đề cập chuyện cưới xin với mẹ, mẹ tôi kiên quyết: "Thôi được, mẹ sẽ cho con cưới con bé với điều kiện con phải đưa giấy xét nghiệm ADN về đây". Tôi bảo mẹ chuyện đó không khó, đợi sinh xong sẽ làm nhưng mẹ tôi không đồng ý, muốn phải xét nghiệm ngay với lý do: "Đợi cưới rồi, sinh xong rồi xét nghiệm lòi ra "nuôi con tu hú" thì mày thành đàn ông một đời vợ à. Rồi thiên hạ người ta cười cho thối mũi ra à?".
Tôi nhận thấy mẹ nói cũng có lý, xét nghiệm trước hay sau gì thì cũng thế thôi. Vả lại mấy hôm gần đây bạn gái cứ hối thúc chuyện cưới xin, bảo tôi nói khéo với mẹ để mẹ đồng ý. Cô ấy sợ càng lâu bụng càng to ra, bà nội biết chuyện sẽ giận sẽ buồn.
Nghĩ vậy tôi liền tìm gặp bạn gái nói yêu cầu của mẹ tôi và quả quyết:
- Mẹ nói, khi có kết quả ADN, chỉ cần là cháu bà, bà sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa thật hoành tráng. Em yên tâm nhé.
- Anh cũng muốn em xét nghiệm à?
- Thì giờ em không làm, mẹ anh không cho cưới. Mẹ sợ đó không phải là con anh.
- Mẹ sợ, hay là anh sợ?
- Em làm sao thế, chỉ là xét nghiệm thôi mà, chẳng phải là rất đơn giản à, em còn muốn gì nữa.
Cô ấy không nói gì nữa nhưng tôi nhận ra hình như cô ấy muốn khóc. Cuối cùng, sau một hồi im lặng, cô ấy nói đồng ý cùng tôi đến trung tâm xét nghiệm.
Hôm nhận kết quả, tôi mừng như phát điên lên. Việc đầu tiên tôi làm là gọi điện về cho mẹ tôi bảo rằng bà có cháu đích tôn rồi. Mẹ tôi cũng vui, nói sẽ sớm làm đám cưới cho hai đứa. Tôi ôm người yêu reo vui: "Thế là chúng ta được cưới nhau rồi. Em sẽ là cô dâu đẹp nhất, đám cưới sẽ to nhất thị trấn này". Nhưng đáp lại tôi, vẻ mặt người tôi yêu lại không biểu lộ một chút cảm xúc nào hết cả. Cô ấy bảo tôi:
- Anh cầm giấy kết quả này về đưa cho mẹ anh nhé. Bảo với mẹ anh là bà có một đứa cháu trai. Nhưng vì bà đã không tin đó là cháu mình, nên đứa cháu này không cần một người bà như vậy nữa. Còn em, em cũng không cần một người chồng như anh. Mẹ anh có thể nghĩ em vì tham giàu mà đến với anh, có thể nghi ngờ đứa bé không phải là con anh, nhưng anh thì không được phép làm điều đó.
Cô ấy bỏ đi rồi tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng phải kết quả đứa bé là con tôi à? Chẳng phải chỉ cần như thế này là đám cưới sẽ được diễn ra à. Cô ấy cứ phức tạp hóa vấn đề lên làm gì thế? Cuối cùng cô ấy chịu làm tất cả những chuyện này để làm gì nếu không phải là để có một đám cưới?
Biết tôi có thai, bạn trai thú nhận chuyện lâu nay cố tình giấu giếm Cầm tờ giấy khám thai trên tay, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì mình sắp có con, lo vì không biết bạn trai có cùng cảm nhận giống tôi hay không. Nhưng mọi chuyện sau đó còn tệ hơn nhiều nỗi lo lắng ấy. Tôi năm nay 33 tuổi, nhan sắc chỉ đạt điểm trung bình, có công việc tốt với thu...