Bạn gái không ngừng trao yêu thương về tình cũ
Tôi đã quan tâm em thật nhiều với ước mong hạnh phúc sẽ quay trở về. Nhưng em ở bên tôi mà cứ hờ hững và trao yêu thương về tình cũ.
Bạn gái không thể quên hình bóng người xưa
Ngày tôi và em quen nhau là khi em về trường tôi thực tập, trong thời gian đó chúng tôi quen nhau, tôi giúp đỡ nhiệt tình. Không biết từ khi nào trái tim tôi rung rinh về em bởi sự vô tư, nụ cười trẻ con. Ngày em sắp kết thúc kỳ thực tập tôi đã ngỏ lời và em đồng ý. Tình yêu bắt đầu với những ngày thật vui, hạnh phúc vì có người để yêu thương, chăm sóc. Những ngày cuối tuần về nhà em, cùng nhau nấu ăn, lên rẫy nhặt cỏ, gặt lúa, tình yêu cứ ngỡ như vậy là hạnh phúc. Một hôm tôi mượn máy của em, vô tình đọc được tin em nhắn cho người yêu cũ. Tôi đã hiểu tình cảm của em trao cho người yêu cũ hết rồi, với tôi chỉ là nhất thời thôi.
Mới hôm trước xin phép hai bác được tìm hiểu em, vậy mà giờ lại thế này, lòng tôi buồn lắm. Hôm đó chúng tôi nói chuyện, tôi kể cho em câu chuyện về tình cảm của một cậu bạn: Một chàng trai yêu cô gái nhiều lắm, một hôm chàng nhận ra tình cảm của người con gái không dành cho mình mà cho người yêu cũ tuy hai người đã chia tay. Chàng trai nên giải quyết thế nào? Nên ra đi hay ở lại?
Video đang HOT
Em nói chàng trai nên ở lại và tôi đã ở lại chăm sóc cho em, đợi chờ tình yêu thật sự của em. Tôi rất cố gắng, tưởng chừng hạnh phúc đã đến nhưng thật nhầm, ngày về trường thi tốt nghiệp, em nói lời chia tay, tôi đã đồng ý, lòng đau lắm. Hơn tháng sau em đi thi về tôi qua nhà em níu kéo vì tình yêu dành cho em vẫn nguyên vẹn. Gia đình không đồng ý chuyện tình cảm của em vì người ấy ở xa quá và gia đình em cũng mến tôi. Tôi hỏi em vì người yêu cũ mà chia tay với tôi sao? Em nói không do người thứ ba nào cả, chỉ vì tình cảm của em không còn dành cho tôi nữa.
Tôi đã quan tâm em thật nhiều với ước mong hạnh phúc sẽ quay trở về. Ngày em nói chúng tôi làm lại, tôi hạnh phúc lắm nhưng lại nhầm một lần nữa, bao sự quan tâm của tôi vẫn không thể xóa nổi tình cũ trong em. Em và người ấy vẫn nói chuyện và tình cảm dành cho người đó cũng nhiều hơn tôi. Tôi hiểu tình cảm của em qua những dòng tâm sự trên Facebook.
Hôm tôi làm video tặng em, em xóa luôn khiến tôi thất vọng. Rồi hôm sinh nhật, tôi mời em qua dự, em nói bận soạn giáo án, ngại với mọi người. Tôi qua chở nhưng em không đi, tôi chạy xe về mà nước mắt nghẹn ngào, chua xót, đau lòng lắm. Lúc đó trời đổ mưa càng làm lòng tôi buồn hơn. Em không đi dự sinh nhật tôi mà một lời chúc mừng cũng không có. Tối đó tôi đã uống cho say và về ngủ để quên hết nỗi buồn. Sáng dậy suy nghĩ mãi, quyết định sẽ nói lời chia tay vì tình yêu của em không dành cho tôi, vậy mà tình yêu trong tôi lớn quá, chẳng thể nói nổi lời chia tay.
Hôm sau tôi lại tình cờ phát hiện em nhắn tin cho người cũ với tình yêu chân thành nhưng hai người không thể đến với nhau vì có duyên mà không phận. Lòng tôi quặn đau. Em ở bên tôi mà cứ hờ hững và trao yêu thương về tình cũ, tôi không nói vì sợ em sẽ giận khi biết tôi đọc trộm tin nhắn. Tôi cứ buồn hoài, chẳng lẽ tất cả những gì tôi dành cho em đều vô nghĩa sao? Tôi hiểu có ai đi qua những yêu thương mà không nhớ nhung tình cũ nhưng em cứ thế này sao tôi chịu đựng mãi được, ai mà không có giới hạn của bản thân. Tôi có nên chia tay, dứt khoát một lần đau còn hơn đau mãi thế này không? Hay đợi chờ ngày hạnh phúc thật sự, chờ đến ngày em trao tôi tình yêu?
Theo VNE
Xót dùm vợ... hàng xóm
Chồng tôi nói chung là thứ gì cũng tốt, chỉ trừ một thói xấu, đó là cứ hay... nhìn sang nhà người khác. Chẳng thế mà ngày nào cũng thấy ông ấy xuýt xoa: "Cô Đào hôm nay sao vất vả thế!", hay "Cô Xuân mấy bữa nay trông mệt mỏi ghê, thấy mà tội nghiệp!".
Trong khi tôi cũng đầu tắt mặt tối với đủ thứ công việc không tên, mà chẳng bao giờ thấy ông ấy xót thương. Thế mới tức!
Sáng nọ, mới mở mắt dậy đã thấy ông ấy đứng tần ngần trước cửa nhìn cô Đào, hàng xóm cạnh nhà tôi, dắt xe ra chở 2 đứa con đến trường. Ông ấy hỏi: "Anh nhà đâu mà cô phải vất vả thế?", cô Đào đáp: "Nhà em bận công tác cả tuần nay, nên việc gì cũng đến tay em hết". Ông ấy xuýt xoa: "Chà, sao phụ nữ khổ thân thế!?". Tôi cất giọng, nhờ ông đánh thức 2 đứa con để chúng kịp đi học, trong khi tôi phải "tay nem tay chạo" chuẩn bị bữa sáng cho 3 bố con. Ông thản nhiên: "Anh tập mấy bài thể dục cho tỉnh táo, em gọi giùm anh một chút". Tôi lại nhờ ông phơi đống quần áo trong máy giặt, ông vẫn tỉnh bơ: "Cứ từ từ, chuyện đâu có đó!". Thấy mặt mày tôi bắt đầu... căng thẳng, ông miễn cưỡng bước vào: "Em cứ nhìn sang nhà hàng xóm coi, mấy bà ấy đảm đang, lo liệu hết mọi chuyện trong nhà mà có thấy ca thán gì đâu?".
Vì đang bận nấu nướng nên tôi không muốn đôi co, nhưng lấy làm tức lắm!
Hôm sau, vừa mở mắt dậy đã lại nghe ông ấy "hóng hớt" với cô Xuân ở nhà đối diện: "Em dậy từ lúc nào mà giờ đã đi chợ xong xuôi rồi?", cô Xuân đáp: "Nhà có con nhỏ nên em phải dậy từ 5 giờ sáng thì mới làm xong mọi việc, kịp đi làm". "Thế ông ấy làm gì mà không giúp em?", ông ấy lại hỏi, nghe cái giọng thật... đáng ghét! Cô Xuân lại trả lời: "Nhà em mấy đêm nay toàn làm việc khuya, sáng để anh ấy ngủ nướng một ít cho đỡ mệt". Chồng tôi lại xuýt xoa: "Khổ thân, chẳng lẽ chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đến tay em hết sao?". Cô Xuân im bặt, ông ấy có lẽ cũng... cụt hứng, đóng cổng bước vào nhà.
Tôi bước ra hỏi ông: "Chuyện gì mà mới sáng sớm đã "sôi nổi" thế?". Ông cười: "Thấy mấy cô phụ nữ ở xóm mình đảm đang ghê! Công việc vất vả thế mà chẳng ai kêu ca gì. Còn em, hở tí là lại bảo anh lười với nhác! Anh còn phải chuyên tâm lo "đại cục", những việc lặt vặt ở nhà em làm đỡ anh một chút không được sao?". Nghe thế, tôi tức khí: "Sao anh không xót cho vợ anh đây nè? Em còn đầu tắt mặt tối hơn mấy cô đó, lại còn phải đi làm để đóng góp tới một nửa "ngân sách" cho gia đình. Anh không tự đặt ra tình huống, ngộ lỡ em đổ bệnh, nằm ra đó thì cha con anh sẽ ra sao?". Ông lại cười: "Thì đến lúc đó hẵng hay, giờ em đang khỏe như vâm ấy mà!...".
Thật ra, chuyện ông chồng tôi hay tọc mạch việc nhà hàng xóm không phải đến giờ mới có, nhưng tôi không thể "làm quen" được với cái "kiểu" này. Tôi đem chuyện đến kể với mấy chị đồng nghiệp ở cơ quan, ai cũng "khen" tôi giỏi nhịn, chứ vào tay mấy chị ấy thì... Chị trưởng phòng còn kể cho tôi nghe câu chuyện của nước ngoài, đại loại là có một anh chàng vào quán ăn với vợ mà cứ chằm chằm nhìn sang cô gái ngồi bàn đối diện. Người đàn ông đi cùng cô gái lấy làm khó chịu, bèn cất tiếng hỏi: "Anh thấy món ăn bên bàn tôi ngon hơn hay sao vậy?". Anh chàng ngượng chín mặt, nhưng vẫn gượng gạo trả lời: "Không, tôi thấy có một con ruồi cứ bay xung quanh bàn của ông". Người đàn ông kia nghiêm mặt: "Tôi nuôi con ruồi đó để làm... lính canh, bảo về cho cô vợ xinh đẹp của tôi đấy. Hễ ai mà đụng đến cô ấy là con ruồi sẽ bay tới, đậu vào mắt của kẻ ấy và kẻ ấy lập tức sẽ bị... mù ngay lập tức!". Anh chàng từ đó không dám nhìn nghiêng nhìn ngửa nữa. Tôi về, kể lại câu chuyện trên cho ông chồng. Không biết ông có nhận ra "thâm ý" của tôi không, nhưng từ đó, ông không còn ra "hóng hớt" với mấy cô hàng xóm nữa.
Sáng nay, khi tôi vừa bê mâm đồ ăn sáng dọn lên bàn, ông ấy cười bẽn lẽn: "Vợ anh đúng là vất vả chẳng thua gì... mấy cô hàng xóm!".
Theo VNE
Anh sẽ khiến tôi chết vì nhục nếu đòi chia tay! Suốt ngày sống với suy diễn của anh, tôi đã phải nói chia tay lần 2. Nào ngờ anh nói, nếu tôi dám chia tay, anh sẽ khiến tôi chết vì nhục. Tôi quen anh cũng gần tròn 3 năm. Anh hơn tôi gần 10 tuổi, có công việc ổn định nhưng lại đào hoa lăng nhăng. Còn tôi là sinh viên năm...