Bạn gái chia tay vì vào nhà nghỉ “ngủ chay”
Trước khi đi, bạn gái em còn khuyến mãi thêm câu: “Anh chẳng biết gì về tâm lý con gái cả. Anh cứ thế này thì còn lâu mới lấy được vợ”. Nói rồi, cô ấy lao ra thuê xe ôm đi về.
Chào các anh chị!
Em là T. năm nay mới 24 t.uổi. Em cũng chưa hề yêu ai ngoài bạn gái em hiện tại. Có lẽ vì thế mà em chẳng có chút kinh nghiệm yêu đương nào. Do đó, mới dẫn tới kết cục chẳng tốt đẹp như ngày hôm nay các chị ạ.
Em và bạn gái em quen nhau gần 1 năm nay. Song 2 đứa mới chỉ yêu nhau 2 tháng nay. Vì cô ấy là mối tình đầu của em nên phải nói rằng em rất chiều chuộng cô ấy. Hàng ngày sau giờ làm, cô ấy muốn đi đâu chơi, ăn gì, mua gì em đều đáp ứng hết.
Bạn gái em năm nay 22 t.uổi, đang là sinh viên năm cuối 1 trường Đại học ở Hà Nội. Cô ấy khá xinh xắn và bắt mắt. Chỉ có điều, tính em vẫn nửa trẻ con, nửa người lớn khiến nhiều khi em chẳng biết phải làm thế nào. Hơn nữa, hình như cô ấy yêu em song vẫn muốn ngầm thử thách em thì phải.
Bạn gái chia tay vì vào nhà nghỉ “ngủ chay” không “làm ăn gì”. Ảnh minh họa
Yêu nhau, 2 đứa không tránh khỏi những phú giây riêng tư. Song em mới chỉ dừng lại ở nụ hôn thì cô ấy có vẻ cũng không thích. Cô ấy toàn nói bóng gió, yêu là phải có rất nhiều ham muốn gần gũi. Rồi chắc là em không yêu cô ấy nên mới như thế…
Video đang HOT
Nhưng khi mà em đụng chạm vào người cô ấy thì cô ấy lại đ.ánh hoặc đẩy em ra. Cô ấy bảo em không tôn trọng cô ấy nên sờ soạng như thế. Trong khi nào em có ý gì đâu chứ. Em vẫn rất yêu cô ấy nhiều.
Đỉnh điểm là một lần mới đây nhất, em và cô ấy đi chơi. Cả hai đi ăn rồi đi xem phim ở rạp. Ra khỏi rạp cũng đã 10 giờ đêm. Em vội vàng đưa bạn gái về nhà vì biết giờ giới nghiêm ở nhà em mà bố mẹ đưa ra là 10h15 phút. Nhưng về tới trước cửa nhà em thì đã quá 15 phút sau giờ giới nghiêm của gia đình.
Em bảo cô ấy vào nhà đi rồi xin lỗi bố mẹ nếu bố mẹ có hỏi. Nhưng đến cửa, cô ấy lại bảo muộn rồi, không dám vào nhà. Em cũng bảo nếu không ngại, em sẽ đưa bạn gái vào nhà và xin lỗi bố mẹ cô ấy giúp. Thế nhưng cô ấy không chịu bảo vào nhà giờ này sẽ bị bố đ.ánh c.hết cả 2 đứa. Vậy là cô ấy bảo em đưa cô ấy về nhà bạn em ngủ tạm 1 đêm.
Em lại hối hả gọi điện cho mấy đứa bạn cùng quê ở trọ. Cũng may có một đứa bạn thân em đang để phòng không vì nó phải về quê. Nó bảo có thể đưa bạn em sang đó ngủ. Vậy là em chở cô ấy đến một cái nhà lạ hoắc, đóng cửa kín mít. Nhưng nhà cửa bừa bộn và bẩn thỉu quá nên em lại không đành để bạn gái ở đấy. Vì thế, em trả phòng và đưa bạn gái đến một nhà nghỉ thuê 1 phòng qua đêm.
Lúc đầu đưa bạn gái vào nhà nghỉ, hai tụi em cũng nằm ôm ấp nhau. Khi tiến sâu thêm thì em bị bạn gái đẩy ra. Nghĩ bạn gái chưa sẵn sàng nên em cũng cố gắng kìm chế ham muốn của mình. Hai đứa em nằm trằn trọc 1 lúc rồi cả hai cũng ngủ quên mất.
Sáng ra, em vẫn thấy mình nằm trên ghế salon ngủ. Còn em thì nằm trên giường ngủ. Em gọi cô ấy dậy thì cô bắt đầu vùng vằng giận dỗi. Cô ấy nói rằng, sao đưa cô ấy vào nhà nghỉ mà chẳng ngủ cùng cô ấy, để cô ấy nằm một mình. Rồi em còn nói em rằng, em có bị y.ếu s.inh l.ý hay có vấn đề gì không mà không ôm hôn nồng cháy hay l.àm c.huyện ấ.y với bạn gái như nhiều thằng đàn ông bình thường khác.
Nghe cô ấy nói, em mới nghệt mặt ra. Em tôn trọng và nghĩ cho bạn gái nên mới không tiến tới làm vậy. Cả đêm qua em đã kìm chế ham muốn bản thân lắm rồi. Trong khi bạn gái lại trách cứ, giận dỗi em. Em có bảo muốn em thử bản năng đàn ông, chúng em sẽ tiếp tục yêu ngay bây giờ rồi về nhưng cô ấy mặt giận phừng phừng nói lời chia tay. Trước khi đi, bạn gái em còn khuyến mãi thêm câu: “Anh chẳng biết gì về tâm lý con gái cả. Anh cứ thế này thì còn lâu mới lấy được vợ. Vào nhà nghỉ mà chẳng biết làm ăn gì”. Nói rồi, cô ấy lao ra thuê xe ôm đi về.
Suốt mấy hôm nay, cô ấy chia tay em thật. Em nhắn tin, gọi điện cũng không thấy cô ấy nghe máy. Có phải là, em là một người đàn ông có vấn đề khi ở ngay cạnh bạn gái như vậy mà “ngủ chay” thế không? Mà sao con gái bây giờ cũng thật khó hiểu, khó chiều như thế chứ?
Theo Doisongphapluat
Đừng “chôn cất” mình trước t.uổi 30
Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay?
Đừng nghĩ bỏ cuộc là xong, đừng nghĩ phó mặc tất thảy cho số phận. Đừng nghĩ cứ để mọi chuyện tự diễn ra để rồi chẳng làm gì cả. Đừng để chính bản thân mình, sự lười biếng và e sợ g.iết c.hết toàn bộ hoài bão, đừng vùi mình vào sâu một góc nhỏ để rồi than vãn rằng mình luôn cô độc.
Khi người ta còn trẻ, người ta dễ dàng cảm thấy bản thân đang rơi vào khủng hoảng, người ta dễ dàng buông tay đầu hàng, bỏ cuộc, người ta dễ dàng g.iết c.hết cảm xúc của chính mình, vì quá cô đơn.
Tôi thấy có rất nhiều những người trẻ bây giờ, đang tự tay chôn cất cho bản thân họ ngay cả trong thời điểm thanh xuân phơi phới, ngay cả lúc cần mở rộng lòng ra yêu thương mọi người, ngay cả lúc phải sống mà cháy hết mình như thể ngày mai sẽ c.hết.
Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay? Tại sao lại không thể trong khi chúng ta hẳn là vẫn đang còn rất trẻ?
Đừng bỏ cuộc, cũng đường buông xuôi, đừng nhốt bản thân mình trong cô đơn quá lâu, cũng đừng khiến cho chính mình phải ôm một vết thương mà ngày ngày liếm láp nó, day dứt về nó, oán hận nó. Bởi vì như thế là lúc bạn đang lãng phí t.uổi thanh xuân của mình vào quá khứ khi nó một đi không trở lại, sợ hãi tương lai sẽ lại tổn thương.
Vòng quay của cuộc đời sẽ rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ vượt ngưỡng 30 t.uổi để trở thành những người chín chắn, trưởng thành hơn. Rồi chúng ta sẽ đau đáu nhớ về quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mình, nhớ về những gì đã làm được, những lần vấp ngã, đứng lên, đi tiếp, những lần đau khổ, những lần rơi nước mắt. Và mỉm cười.
Nếu quẩn quanh mãi trong bế tắc, một ngày nào đó chúng ta sẽ nghẹt thở mà c.hết. Nếu không thể dũng cảm bước qua những khủng hoảng tự tạo ra, không xác định được con đường mình muốn đi, điều mình nhất định phải thực hiện, chính là lúc bạn đang tự tay chôn cất cho chính mình, ở cái t.uổi vốn lẽ phải làm được nhiều hơn như thế.
Bất cứ ai đều sẽ mang trong lòng một ước muốn nào đó, có thể cao lớn, có thể chỉ bình thường, nhưng là điều chúng ta sẽ đeo đuổi cho đến cuối cuộc đời. Mặc dù đối với một số người nó có thể trốn thật kỹ, ẩn sâu trong lòng, để thử thách bạn một ngày nào đó phát hiện ra. Thì cũng xin đừng vì sự muộn màng đó mà cho rằng mình không có mục đích sống, ngơ ngác giữa cuộc đời mà tìm cách chạy trốn vào trong một cái vỏ dày để cách ly với thế giới.
Ai bắt ép chúng ta phải sống như là chỉ tồn tại? Ai bắt ép chúng ta đối diện với cuộc đời bằng ánh mắt dửng dưng, trái tim do dự, lý trí hời hợt, cảm xúc chẳng còn lại là bao? Cớ sao mà phải đọa đày bản thân mình sớm thế, để chưa hết t.uổi trẻ đã phải nằm im trong một vũng lầy mà chẳng bao giờ nghĩ cách vũng vẫy thoát ra, chỉ chấp nhận và để lún sâu hơn vào trong đó.
Hãy thức tỉnh trước khi quá muộn. Hãy mong muốn làm bất cứ một việc gì, kể cả vĩ đại hay tầm thường, hãy ước mơ, hãy đ.âm đầu vào những con đường trơn dốc, hãy yêu như chưa từng, và hãy sống đúng với con người thật của mình, dẫu cho mọi người có cho đó là lập dị.
Và nên nhớ là, ai cũng chỉ được sống một lần duy nhất mà thôi...
Theo VNE
Càng trưởng thành càng cô đơn Càng trưởng thành, càng cô đơn. Thế nên con người ta đôi khi muốn bé lại, mãi là đ.ứa t.rẻ hồn nhiên, không bao giờ cảm thấy cô đơn, lo sợ cô đơn để rồi thờ ơ với cô đơn. 21 t.uổi, thoát khỏi cái vỏ bọc của gia đình, đến một nơi không bị quản lý, không bị ngăn cản làm những...