Bạn gái bị gia đình phản đối dù chưa gặp
Những lý do gia đình tôi đưa ra để phản đối là trình độ, ngoại hình không tương xứng, bạn gái hơn t.uổi sẽ chóng già, số tử vi không hợp, khác biệt về lối sống và văn hóa. Tôi yêu thương bố mẹ, không muốn làm họ buồn phiền nhưng tôi không thể làm tổn thương bạn gái, tôi rất yêu cô ấy.
Tôi năm nay 26 t.uổi, xuất thân từ một gia đình gia giáo và có địa vị trong xã hội, công việc ổn định, đang làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Cô ấy hơn tôi một t.uổi. Chúng tôi quen nhau khi cùng học thạc sỹ ở Đức, đã được gần hai năm rồi. Tình yêu của chúng tôi thật đẹp và tiến triển khá nhanh. Cô ấy rất hiểu tôi, tôi đã có được người mà bấy lâu nay tìm kiếm và cũng có thể nói là “người trong mộng”. Cô ấy yêu tôi, sẵn sàng sống cùng tôi và gia đình. Chúng tôi quen nhau nơi đất khách nên bố mẹ chỉ biết khi tôi đặt vấn đề và qua ảnh. Tôi còn chưa có dịp đưa cô ấy về ra mắt, bố mẹ đã phản đối quyết liệt tình yêu của chúng tôi.
Các lý do nêu ra là trình độ, ngoại hình không tương xứng, bạn gái hơn t.uổi sẽ chóng già, số tử vi không hợp, khác biệt về lối sống và văn hóa (gia đình tôi ở Hà Nội còn cô ấy ở Sài Gòn). Hơn nữa, tôi là con trưởng trong dòng họ, cần lo toan cho cả đại gia đình, lấy vợ không chỉ cho bản thân mình. Bố mẹ ra “tối hậu thư”, chọn gia đình hay bạn gái. Bố tôi phản đối đến mức bị tăng huyết áp phải nhập viện. Từ trước đến giờ, tôi nghĩ rất đơn giản là khi yêu thì sẽ được lấy nhau. Tôi muốn được làm chủ cuộc sống và lựa chọn của mình. Nhiều khi tôi tính cứ làm liều, kết hôn và đưa cô ấy sang đây với tôi, rồi cuối cùng bố mẹ cũng sẽ chấp nhận cháu nội. Nhưng nghĩ lại, làm như vậy, gia đình tôi sẽ hụt hẫng vì tôi là một trong những đứa con ngoan, chịu khó, là niềm hy vọng, sự tự hào của gia đình mà lại làm chuyện bất hiếu. Bố mẹ tôi t.uổi đã cao, sức khỏe không ổn định, tôi rất lo chuyện của mình làm ảnh hưởng đến sức khỏe, tâm tư của bố mẹ.
Nhiều lúc tôi nghĩ tìm cách quên cô ấy, tìm ai đó cặp kè trong thời gian xa nhà rồi đến khi về thì lấy người bố mẹ giới thiệu cho tròn bổn phận. Sau đó, tôi hiểu rằng mình không thể làm được như vậy và càng nhận ra cô ấy là người duy nhất tôi mong muốn. Tôi cũng hiểu rằng nếu không phải xuất phát từ bản thân mình mà do bị ép buộc, về sau tôi sẽ không thể nào quên được cô ấy và chỉ làm khổ những cô gái khác. Nhiều đêm tôi suy nghĩ và ước rằng phải chi cả gia đình mình biết thông cảm, ủng hộ… có lẽ tôi sẽ hạnh phúc lắm và yên tâm phát triển công việc của mình. Tôi cố gắng níu kéo mối tình này nhưng không có kết quả gì.
Bây giờ, tôi không thể bỏ gia đình và cũng không thể bỏ cô ấy vì tôi yêu cô ấy thật lòng và muốn đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Tôi hoàn toàn không tin vào những lý lẽ của bố mẹ mà chỉ xem xét và tin vào giá trị con người. Bạn gái tôi được mọi người xung quanh đ.ánh giá tốt. Bây giờ tôi đang rất đau khổ, không biết làm thế nào. Xin mọi người cho tôi một lời khuyên.
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu đền đáp
Gia đình tôi biết chuyện, cho rằng tôi "bị chài". Tôi không nghĩ như ba mẹ, vì trong tình yêu chân thật không có chuyện so sánh giàu nghèo, đẹp xấu, trình độ...
Tôi 26 t.uổi, công việc ổn định, gia đình khá giả, cộng thêm nhan sắc và chiều cao tương đối nên không ít "đuôi" bám theo. Ba mẹ tôi sợ "quả bom" trong nhà "phát nổ" nên cứ giục tôi lấy chồng cho ông bà yên tâm. Tôi không phải kén cá chọn canh hay chảnh chọe gì, chỉ có điều "hoàng tử trong mộng" của tôi chưa xuất hiện, tình duyên chưa đến nên phải chờ.
Anh trai thấy em gái suốt ngày quất quýt lấy mình làm anh không có thời gian hẹn hò nên đã dẫn hai người bạn của anh về giới thiệu với tôi. Bạn anh nói chung đều thành đạt, gia đình giàu có, đi xe 4 bánh nhưng ngặt nỗi suốt ngày chỉ nói đến việc kinh doanh, ăn nói cộc lốc, không chút ga lăng với phụ nữ gì cả. Được một thời gian làm quen, tôi đề nghị rút lui.
Một dạo, bà bạn của mẹ tôi đến chơi. Nhìn thấy tôi, bà cứ tấm tắc khen mãi, bảo sẽ dẫn cậu con Việt kiều của bà qua làm quen với tôi. Quả thật, chiều hôm đó, bà quay lại nhà tôi lần nữa cùng với cậu con trai của mình. Mới nhìn anh ta, tôi đã bị cuốn hút trước vẻ đẹp bán cổ điển mang phong cách châu Âu.
Anh sống bên Anh từ năm lên 10 t.uổi nên nói tiếng Việt hơi kém. Vốn là "dân ngoại ngữ", tôi đề nghị nói chuyện tiếng Anh với anh cho tiện. Nhưng cuộc trò chuyện mới bắt đầu dăm phút tôi đã chán ngấy trước cái tính "độc tài" của anh. Anh cứ thao thao bất tuyệt, tự đề cao mình lên tận mây xanh, chẳng biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, nên tôi "goodbye".
Rồi tôi gặp Thành (người đàn ông sau này là chồng tôi). Anh làm công nhân bán thời gian cho một công ty nước ngoài. Chúng tôi gặp nhau thật tình cờ, hệt như trong những bộ phim Hàn Quốc. Hôm ấy trời đổ mưa, xe tôi trở chứng, làm tôi phải cực khổ dắt xe đi trong mưa tìm tiệm sửa. Anh tình cờ chạy xe ngang qua, thấy tội nghiệp nên dừng xe lại, bảo tôi chạy chiếc Cub của anh, còn anh ngồi xe tôi để kè về nhà.
Chúng tôi "thuyết phục" được nhau, đến với nhau chân thật, cuốn hút đến lạ kì... (Ảnh minh họa)
Thoạt đầu tôi hơi nghi ngại, nhưng nghĩ lại xe mình đang trong tình trạng c.hết máy, với lại nhìn vẻ mặt hiền lành, đáng yêu, toát lên sự lương thiện của anh nên tôi tin tưởng. Thế là hôm ấy anh kè xe tôi về tận nhà. Tôi không quên xin địa chỉ để có dịp đền đáp ân nhân.
Chiều chủ nhật, rảnh rang, chợt nhớ đến anh chàng đã ra tay nghĩa hiệp nên tôi xách xe đi tìm địa chỉ nhà. Lòng vòng gần một tiếng đồng hồ tôi mới tìm được nhà anh. Nơi anh ở là một khu ổ chuột, nhà thuê ọp ẹp. Gặp lại tôi, anh có vẻ ngại ngùng. Tôi tỏ ra hòa đồng để anh khỏi mặc cảm và mời anh đi uống nước cám ơn.
Trong cuộc trò chuyện ở quán nước, tôi biết anh là dân quê, ban ngày đi làm, ban đêm đi học đại học tại chức. Buổi chia tay hôm đó không hiểu sao tôi cứ lưu luyến mãi, thèm được ngồi lại để nghe những lời nói chân chất đáng yêu của anh được nhìn kỹ anh, một chàng trai đôn hậu, rắn rỏi, gương mặt chính trực. Nhưng rồi cũng phải về vì anh chuẩn bị vào ca.
Từ hôm đó, tôi cứ muốn gặp anh vào cuối tuần để chạy lòng vòng quanh phố. Anh cũng rất mến tôi, hay mượn điện thoại cơ quan để nói chuyện với tôi, nhưng còn giữ khoảng cách. Dần dà, chúng tôi "thuyết phục" được nhau, đến với nhau chân thật, cuốn hút đến lạ kì.
Gia đình tôi biết chuyện, cho rằng tôi "bị chài". Tôi không nghĩ như ba mẹ, vì trong tình yêu chân thật không có chuyện so sánh giàu nghèo, đẹp xấu, trình độ... Tôi đã cố dùng nhiều cách để thuyết phục cả nhà chấp nhận cho tôi và anh được đến với nhau.
Ngày tôi dẫn anh về ra mắt ba mẹ, hai ông bà tỏ ra thích con rể tương lai ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh tháo vát, nói năng lễ độ, có việc cần làm, anh không đợi ba mẹ tôi nhờ mà hăng hái lao vào làm ngay. Nhất là anh hai tôi, rất thích cậu em rể có chí lớn, chịu khó học hành nên bảo: "Cậu cố gắng học, sau này ra trường, anh sẽ giới thiệu cho cậu một chỗ làm ngon lành. Nhìn tướng cậu, sau này làm quan chứ chẳng chơi".
Giờ đây, chúng tôi đã có một mái ấm riêng, một công chúa dễ thương. Đúng như lời anh hai tôi "tiên đoán", chồng tôi đã lên chức phó giám đốc ở một công ty nước ngoài. Tình yêu thực sự đền đáp cho những cố gắng của chúng tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Học thạc sĩ lấy người trình độ trung cấp? Em học thạc sĩ, còn anh ấy mới chỉ tốt nghiệp trung cấp, liệu có thể lấy nhau hay không? Lá thư thứ nhất: Chào chị Thanh Bình! Em sinh năm Bính Dần (86), tốt nghiệp Đại học và may mắn em được nhận vào làm tại một cơ quan hành chính nhà nước ở thành phố. Thời sinh viên em cũng đã...