Bạn đọc sáng tác: Đi tìm đáp án cho đề thi số 16, hay đáp án của trái tim?
Tôi từ chối những cuộc đối thoại bằng giấy nhớ, bỏ qua những câu viết vẫn đều đặn xuất hiện ở góc dưới tờ đề. Buổi chữa đề cuối cùng, nhận tờ giấy từ Đông, tôi thấy dòng chữ: ‘Khoảng cách tệ nhất giữa hai người là hiểu lầm’.
Tôi và Đông học khác lớp, một chuyên Văn, một chuyên Lý. Nếu không phải vì cùng thi học sinh giỏi tiếng Anh có lẽ cũng chẳng bao giờ biết nhau. Tôi bắt đầu để ý Đông từ lần cậu nhắc bài cho tôi vào buổi học thứ năm ở lớp ôn thi đội tuyển. Số là tối hôm trước tôi quá đau đầu, không còn chút sức lực nào mà ôn bài cả, đúng sáng hôm sau lại bị gọi lên trả bài.
“Mời bạn Hạ giúp cô nào, get to the same point as somebody else tương ứng với cụm động từ nào?”
“Dạ thưa cô, là catch…”
Tôi nhớ là có một từ gì đó đi với “ catch“, đang loay hoay cố rà lại trí nhớ thì tôi thấy người ngồi phía trước vòng tay ra sau lưng, dán lên lưng một mảnh giấy nhớ màu vàng, bên trên có chữ “ catch up“.
“Dạ, là catch up thưa cô!”
Hôm trước tôi đau đầu nên quên ôn bài, ai dè hôm sau lại bị kiểm tra. Và Đông, cậu bạn lớp chuyên Lý, đã trở thành “cứu viện” của tôi. (Ảnh minh họa: Phim Gửi thời đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta)
Tôi đáp to, dõng dạc như hô điều lệnh, đễn nôi cô cũng hơi giật mình. Khẽ nén tiếng thở phào xuống lồng ngực, tôi tiếp tục giữ khuôn mặt tươi tỉnh, đợi cô viết câu hỏi tiếp theo. Đồng thời tôi lấy cán bút bi, khẽ chọt chọt nhẹ vào lưng cậu bạn “cứu hộ” vừa nãy, tỏ ý cần giúp đỡ tiếp.
Cô hỏi tôi thêm hai từ nữa thì cho tôi ngồi xuống, kèm theo một lời khen về sự “chăm chỉ ôn bài”. Dĩ nhiên lòng tôi có hơi thẹn, nhưng kệ, ai mà chẳng có lúc… Huống chi tôi vì đau đầu, vạn bất đắc dĩ mới quên ôn bài như vậy.
Đang tính lát ra chơi sẽ cảm ơn cậu bạn “cứu hộ”, tôi lại thấy một mảnh giấy khác: “ Cứu hộ thành công, trả công đi nhé!“, kèm theo một dấu icon nháy mắt ở sau dấu chấm than.
Video đang HOT
Tôi mỉm cười vì sự quá dỗi dễ thương ấy, nhanh tay dán lại một mẩu giấy lên lưng cậu.
“ Cảm ơn nhiều nhiều, cứu hộ viên! Cậu tên gì?“
“ Winter – từ này chắc không cần phải nhắc bài chứ?“
“ Cảm ơn Đông, I am Summer. Cần tớ giúp gì cứ nói nha!” (Summer = Hạ)
“Cứu hộ viên” và tôi thường trao đổi bài tập, những bản nhạc, những cuốn sách, và những tờ giấy ghi chú màu vàng. (Ảnh minh họa: Phim Gửi thời đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta)
Hôm sau, tôi mang tới cho Đông một quyển sách, coi như “trả công”. Sau đó tôi và Đông trò chuyện nhiều hơn. Đúng hơn là cả lớp đã dần thân nhau. Ngoài việc giảng bài, ôn bài, chúng tôi hay thảo luận về các tựa sách, tựa nhạc yêu thích, về các địa danh khắp năm châu. Còn tôi và Đông, ngoài đối thoại bằng giấy nhớ, chúng tôi còn có thói quen viết một thứ gì đó ở lề bên dưới, mỗi khi tráo đề chữa bài. Có lúc là tên một bài hát, có lúc là tên một cuốn sách.
Thời gian trôi thật mau, cũng tới lúc lọc người tham gia kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Đông được đi tiếp, tôi thì không. Đông động viên tôi liên tục, nói rằng nhất định mang quà về. Ngẫm nghĩ một chút, tôi muốn tặng Đông vật may mắn nào đó. Tôi đi kiếm một chiếc vòng tràng hạt, loại hay có ở mấy ngôi chùa, định bụng để tặng Đông vào buổi họp mặt của mấy cô trò. Nhưng ngay giây phút gặp nhau, tôi phát hiện ra trên tay Đông cũng đang đeo một chiếc vòng tương tự. Mọi ý định tiêu tan. Ý nghĩ “có lẽ một ai đó” đã tặng cậu ấy chiếc vòng trước nuốt chửng lấy tôi.
Sau kỳ thi, Đông trở về với chiếc huy chương bạc. Đủ cho một sự ăn mừng nho nhỏ. Nhưng tôi chẳng có tâm trí hào hứng nào nữa. Tôi tự cho phép bản thân từ chối những cuộc đối thoại bằng giấy nhớ, bỏ qua những câu viết vẫn đều đặn xuất hiện ở góc dưới tờ đề. Tôi không biết phải làm sao. Và tôi quyết định ngừng học đội tuyển. Tôi lấy lý do là tôi muốn tập trung cho ôn thi đại học, tôi tự thấy sức mình không đủ nếu phải theo tới tận lớp 12.
Buổi chữa đề cuối cùng, tôi tráo đề với Đông, nhận tờ giấy từ Đông, tôi liếc ngay thấy dòng chữ ở lề bên dưới.
“The worst distance between two people is misunderstanding.” – Neetesh Dixit (Law of Attracion)
“Khoảng cách tệ nhất giữa hai người là hiểu lầm”, tôi nhẩm đọc dòng chữ viết rất rõ ràng ấy. Đó là đề thi số 16.
Trên tờ đề thi số 16, cậu ấy để lại một tờ giấy nhắn, trên ấy viết rằng “Khoảng cách tệ nhất giữa hai người là hiểu lầm”. (Ảnh minh họa: Phim Gửi thời đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta)
“Ủa, sao chị đứng ngây ra thế, xấp đề này là cho em hết phải không?”
Tiếng thằng nhóc em làm tôi giật mình. Trở về với thực tại, tờ đề cũ đang nằm trên tay. Vết mực đỏ, vết bút nhớ vàng đã ngả màu vì bụi.
Tôi mau lẹ rút tờ đề số 16 về, đẩy tập đề còn lại đã soạn sẵn cho nhóc em.
“Đây, cầm hết về phòng đi. Toàn tâm huyết của chị mày đó!”
Thằng nhóc hí hửng đón lấy xấp đề từ tay tôi, miệng nhanh nhảu.
“Hì, cảm ơn chị thân iu. Mà sao tờ kia giữ lại đó, có “dấu vết” thư tình à?!?”
Tôi giơ tay dứ thằng nhỏ vài cái. Nó co giò chạy nhưng vẫn cố ngoái đầu lại, nhe đều mười cái răng.
Chỉ còn vài tháng nữa, chúng tôi sẽ bước vào kỳ thi đại học. Cầm trên tay tờ đề số 16, tôi nhẩm đọc lại dòng chữ đã mờ đi của Đông. Nhìn sang thời khóa biểu, tôi hiểu rằng chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa. Phải rồi, tôi không thể để tuổi 16 của mình sau này nhìn lại sẽ là một dấu hỏi đầy hối hận được. Tôi phải làm gì đó, phải đi tìm câu trả lời chính xác cho “đề thi số 16″ của mình!
Tuổi 16 đã sắp trôi qua, tôi phải đi tìm cho mình đáp án của đề thi số 16, hay chúng là đáp án cho trái tim tôi? (Ảnh minh họa: Gửi thời đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta)
Bạn có tin nhắn: Nếu yêu thích và muốn viết một câu chuyện nhưng chưa đủ lực để viết nó thành truyện ngắn, hãy thử sức ở truyện mini với độ dài dưới 1000 từ. Hãy gửi các sáng tác của bạn đến truyennganh2t@gmail.com. Các sáng tác hay sẽ được chọn đăng trên Hoa Học Trò Online và những truyện mini xuất sắc nhất sẽ được chọn đăng trên ấn phẩm Trà Sữa Cho Tâm Hồn phát hành mỗi tháng một số.
Em biết điều và nhẹ nhàng
Em 32 tuổi, làm việc trong một trường đại học tại Hà Nội, công việc ổn định nên muốn tìm bạn đời cũng có công việc ổn định.
Được mọi người nhận xét là hiền lành, chững chạc và hơi ưa nhìn một chút, người không béo không gầy.
Tuy đã 32 tuổi nhưng em vẫn chưa tìm được bến đỗ cuộc đời mình. Do sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn nên em quyết tâm học tập thật tốt để có tương lai tươi sáng. Vì vậy có vài người theo đuổi nhưng có lẽ trái tim em chưa rung động nhiều nên đã không đón nhận. Nay em muốn có một bờ vai để có thể dựa vào, tâm sự và chia sẻ vui buồn trong cuộc sống.
Em sống biết điều và nhẹ nhàng. Với em, giá trị đồng tiền sẽ không quyết định được hạnh phúc của gia đình, vì vậy em cũng mong anh như thế. Nếu anh chưa hoàn hảo, em và anh cùng cố gắng nha. Em mong sớm tìm được anh.
Em xin làm tặng anh bài thơ. Không phải là người mơ mộng nhưng đôi khi sáng tác cũng làm ta vui hơn anh ạ.
Sống lâu trong cái ế
Em mạnh mẽ quen rồi
Có anh thì cũng được
Không một mình vẫn vui.
Anh cứ việc rong chơi
Vì em chưa vội lắm
Ba mươi năm ế ẩm
Đợi thêm thấm tháp gì ;?
Chúng mình cứ chơi đi
Khi mà đang còn trẻ
Độc thân trong vui vẻ
Ế nhưng ngẩng cao đầu.
Đôi lúc thấy hơi lâu
Cũng tủi thân một tý
Sống phần tư thế kỷ
Chưa biết vị môi hôn.
Nhưng em chẳng cô đơn
Cũng không buồn đâu nhé
Anh ở đâu vui khỏe
Sau này về em thương
Phụ nữ chọn chồng chỉ cần nhìn đúng vào 1 điểm, chắc chắn sẽ cưới được "soái ca" Phụ nữ muốn biết người đàn ông bên cạnh có đáng để cưới làm chồng hay không, chỉ cần xem thái độ của anh ta khi đối xử với kẻ yếu hơn mình là rõ. Xem anh ta đối xử với kẻ yếu thế như thế nào Phụ nữ muốn biết người đàn ông bên cạnh có đáng để cưới làm chồng hay...