Bạn đọc sáng tác: Cậu cười lên thì sẽ trông xinh lắm đấy!
Linh nè, tui thấy Linh nên cười nhiều, hơn trông sẽ xinh lắm đấy! Vì ngồi bàn sau nên lần nào Linh cười tui cũng để ý được.
Nó tên Linh. Theo đánh giá sơ bộ từ Hoa – bạn thân từ thời mẫu giáo thì nó cũng thuộc dạng dễ nhìn.
“Nếu mày sửa soạn một xíu xong cười lên một phát thì sẽ khiến bao chàng trai say đắm.”
Nhưng năm nay Hoa phải chuyển trường theo bố mẹ vào thành phố nên Linh không còn người đồng hành nào nữa.
Hoa – nhỏ bạn thân bảo với Linh rằng nó cười lên thì sẽ trông xinh lắm. (Ảnh minh họa: Phim Orange)
6 giờ 30 sáng. Linh còn nằm trong chăn và đầu óc vẫn mơ màng về kết thúc của hai nhân vật chính trong bộ phim tối qua, nhưng nó chợt cuống cuồng lên.
“Thôi chết, hôm nay là ngày mình lên trường xếp lớp.”
Đúng 7 giờ 15, nó dắt xe vào trường, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Bây giờ, cảm giác hối hận đã nhường chỗ cho sự hồi hộp và lo lắng bởi sân trường vắng hoe vì ai nấy đã vào lớp. Nó lại gần bảng tin của trường và tìm lớp mình. Nó đi dọc hành lang và dáo dác tìm lớp 10A6. Nhìn vào trong, toàn những gương mặt xa lạ. Lúc này, thầy chủ nhiệm đang cầm danh sách lớp và đọc tên từng đứa. Sau vài giây ngập ngừng thì nó mạnh dạn chào thầy và ngồi vào chỗ trống ngay bàn đầu. Điểm danh xong, thầy bắt đầu bầu ban cán sự lớp rồi phổ biến công việc của tuần sau. Thầy đã nhận được sự yêu mến của cả lớp vì người gì đâu vừa hiền, vừa vui tính và còn cho tụi nó được ngồi tự do khi đi học nữa.
Hoa phải chuyển trường nên Linh chẳng còn ai đồng hành cùng nữa. (Ảnh minh họa: Phim Orange)
Sang tuần sau, nó bắt đầu ngày học đầu tiên. Nó đã chọn cho mình bàn thứ ba dãy giữa. Hôm nay, nó đã quen được mấy cô bạn cùng bàn cũng dễ thương lắm. Từ nay, không có Hoa nó vẫn sẽ tự mình “chống chọi” với ba năm cấp ba căng thẳng. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lớp trưởng Tuấn của nó, à của lớp nó, rất đẹp trai và học giỏi. Thủ khoa đầu vào mà lại. Không ngờ bạn đó đã chọn ngồi sau lưng nó.
Sau gần hai tháng học, nó đã biết tên và nhớ mặt cả lớp. Tuy nhiên, nó vẫn chưa thể nói chuyện nhiều với bạn bè trong lớp ngoài mấy cô bạn cùng bàn. Đặc biệt là với chàng lớp trưởng giỏi giang nọ. Lâu lâu, cậu bạn có mượn đồ dùng học tập này nọ, nó chỉ quay xuống đưa rồi vội quay lên mà không nói gì. Dù vậy, Linh vẫn lén chăm chú quan sát Tuấn say mê giải bài tập mỗi khi cậu ấy xung phong lên bảng hoặc mỗi lần cậu bạn chơi đá bóng trong giờ thể dục. Thi thoảng, khi bắt gặp ánh mắt của cậu ấy nhìn mình, Linh lại vờ lảng tránh trong khi tim nó đang đập loạn cả lên.
Video đang HOT
Lớp trưởng Tuấn của nó, à của lớp nó, rất đẹp trai và học giỏi. (Ảnh minh họa: Phim Orange)
Chuyện của tụi nó chắc sẽ kéo dài một cách nhàm chán như thế đến hết năm nếu không có sự việc ngày hôm đó. Chả là, khi nghe tin nó đậu vào lớp 10, bố đã thưởng cho nó một cái máy tính cầm tay mới cóng. Nhưng trong cuối tiết Toán chiều thứ Bảy, không biết đầu óc của nó để ở đâu mà bỏ quên cái máy tính trong hộc bàn rồi vô tư ra về. Đi được một đoạn đường, nó sực nhớ ra nên vội đạp xe trở lại trường để tìm. Không may, phòng lớp nó đã đóng cửa. Lững thững ra về thì nó giật mình quay lại bởi một bày tay ai đó khều nó.
“Linh tìm máy tính đúng không?”
“ Sao Tuấn biết?”
“Tui qua thằng bạn bên A8 bàn với nó về việc tập đá bóng. Chợt nhớ lại chưa khóa cửa lớp nên quay về lớp để khóa. Tui vẫn có thói quen hay kiểm tra lại hộc bàn của mình mỗi khi ra về, nhìn lên bàn Linh thì thấy máy tính bỏ quên. Tui cầm hộ nè, định hôm sau trả lại.”
“Tui cảm ơn Tuấn nhiều nha!” Nó ngại ngùng cầm lại chiếc máy tính.
Tan học, Linh chả hiểu thế nào đã để quên máy tính ở lớp. (Ảnh minh họa: Phim Orange)
Tụi nó là hai người tan học cuối cùng. Nắng chiều đã ngả màu nhưng thật ấm áp. Tụi nó đạp xe song song nhau và nói chuyện rôm rả. Khi sắp rẽ về hướng nhà mình, Tuấn nói:
“Linh nè, tui thấy Linh nên cười nhiều hơn trông sẽ xinh lắm đấy!”
“Sao Tuấn lại nói thế?” Nó đỏ mặt.
“Vì ngồi sau nên lần nào Linh cười tui cũng để ý được. Với lại Linh nên nói chuyện nhiều hơn để mọi người hiểu mình nữa. Tui về trước nhé! Tạm biệt!”
Cậu bạn khẽ mỉm cười và đạp xe thật nhanh để Linh không kịp nhìn thấy gương mặt cũng đang đỏ bừng của mình.
Còn Linh, nó vẫn đang ngẩn ngơ với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong lòng.
Phải chăng Tuấn cũng luôn để ý đến mà nó không hề phát hiện. Phải chăng cậu bạn vẫn muốn bắt chuyện nhưng chính nó đã tạo ra rào cản vô hình. Biết đâu lời tiên đoán của Hoa đã dần hiệu nghiệm.
Hoàng hôn dần buông xuống cũng dịu dàng như nụ cười của hai nhân vật chính vậy.
“Linh nè, tui thấy Linh cười nhiều hơn trông sẽ xinh lắm đấy. Tui ngồi bàn sau nên mỗi lần Linh cười là tui thấy hết.” Tuấn nói làm Linh đỏ mặt. (Ảnh minh họa: Phim Orange)
Bạn có tin nhắn: Nếu yêu thích và muốn viết một câu chuyện nhưng chưa đủ lực để viết nó thành truyện ngắn, hãy thử sức ở truyện mini với độ dài dưới 1000 từ. Hãy gửi các sáng tác của bạn đến truyennganh2t@gmail.com. Các sáng tác hay sẽ được chọn đăng trên Hoa Học Trò Online và những truyện mini xuất sắc nhất sẽ được chọn đăng trên ấn phẩm Trà Sữa Cho Tâm Hồn phát hành mỗi tháng một số.
Cao nhân: Không tranh, không so đo, thuận theo tự nhiên
Niềm vui và hạnh phúc không do những thứ bên ngoài quyết định, cũng không nằm ở việc bạn có nhiều vật chất tới đâu, mà là nằm ở việc bạn ít vướng bận tới đâu.
Là của bạn, không cần tranh, không phải của bạn, tranh cũng vô ích. Mệnh chỉ là một thước, thì khó mà cầu được một trượng, thuộc về bạn, không cầu ắt tự động tới, không thuộc về bạn, có cưỡng cầu ra sao cũng chỉ là trống rỗng.
Đôi khi, đừng quá so đo tính toán, bởi so đo, tính toán rất dễ ảnh hưởng tới tình cảm đôi bên. Làm người, không tranh, không để ý, không giải thích, chính là trí tuệ.
Rất nhiều thứ, không phải muốn có là có được, tranh đi tranh lại, chỉ làm lãng phí thời gian và sức lực. Trong cuộc sống, có một vài thứ, chúng ta phải học cách nhìn nhận nó với thái độ thuận theo tự nhiên, gặp sao hay vậy.
Sống ở đời, đừng chỉ đi tìm những giá trị về vật chất, hãy tu dưỡng cả cái tâm của mình, có được không quá phô trương, mất đi cũng đừng quá buồn bã, không tranh, không tính toán, không giải thích.
Ai tới tự nhiên sẽ tới, ai nên đi tự giác sẽ đi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Người thông minh, không tranh, không cưỡng cầu, không ép buộc, quý ở thuận theo tự nhiên.
Không tính toán so đo với người không ra gì, không bám víu chấp niệm mãi với chuyện không đâu.
Nhân sinh như mộng, không vấn vương với ân oán quá khứ, không quá lo lắng về tương lai, có vậy mới sống tỉnh táo và thông suốt được.
Làm người, không tính toán, đối với tiểu nhân, lơ đi mà sống; đối với người xấu, mỉm cười không quan tâm. Không tức giận, không so đo, là một loại trưởng thành. So đo với người không ra gì, đắm chìm trong những chuyện vô nghĩa, chẳng khác nào đấu với rồng ác, nhìn vào vực sâu, bạn càng muốn tránh, càng không tránh được.
Tức giận là đang thành toàn cho người khác, khiến người ta đắc ý, và cũng là đang tự trừng phạt mình, ngoài việc khiến sự việc ngày càng trở nên tồi tệ, khiến mình thêm phiền não hơn ra, nó chẳng còn tác dụng gì khác.
Vì vậy, sau này, đối mặt với sự hỗn loạn, rối bời, hãy học cách bình tĩnh, thả lỏng, đối mặt với mọi sự không vui trong cuộc sống với thái độ thản nhiên, điềm tĩnh. Làm được như vậy, bạn ắt tìm được cái khoảng lặng bình yên cho mình giữa thế sự xô bồ, hỗn độn.
Làm người, không tính toán, so đo, không sống chết luận thắng thua tới cùng, không "đấu miệng" tới cùng. Không tính toán với kẻ lòng dạ hẹp hòi, đừng lấy sự hẹp hòi của người khác ra làm tổn thương chính bản thân.
Tâm không so đo, mới nhìn thấy cái tốt đẹp, làm người không tính toán, khuôn mặt mới luôn nở được nụ cười. Nghe người "lắm mồm" tám chuyện thị phi, cứ xem họ như không khí, không cần để ý, bạn biết, bạn rõ, bạn không hổ thẹn với lòng là được. Đời người rất ngắn ngủi, phải học được cách không dây dưa với những người không ra gì, những chuyện không đáng để bận tâm.
Làm người, không cần thiết phải giải thích chính mình với bất kì ai.
Lincoln từng nói: "Thay vì cãi nhau với chó, rồi bị nó cắn cho một phát, chi bằng lảng ra để nó đi, nếu không thì dù bạn có đánh bại được nó, thì vết cắn mà bạn bị nó cắn cũng chưa chắc đã có thể lành."
Cá trên thế giới này, cũng không phải đều sống ở cùng một biển, không cần phải đi giải thích, tranh luận với từng người một bạn là người ra sao. Khi mà ai đó đã không có thiện cảm với bạn rồi, thì dù bạn có thở thôi, với họ đó cũng là điều sai trái, không để ý, ngoảnh mặt làm ngơ, chính là phương thức xử lý tốt nhất.
Cứ là chính mình, đừng bao giờ đi giải thích tôi là ai với ai khác. Người hiểu bạn, không cần nói cũng hiểu, người không hiểu bạn, nói khô cả họng cũng vô ích. Không cần giải thích, im lặng đúng lúc cũng là một loại trí tuệ. Có những chuyện, càng giải thích càng loạn, cứ để thời gian chứng minh tất cả.
Quãng đời sau này, cứ tĩnh lại rồi an nhiên mà sống.
Sống ở đời, tranh cái gì đây? Tiền tranh được, không mang đi được; danh lợi có tranh được, cũng chẳng thể dài lâu.
Nếu tâm bạn rộng, trời đất ắt sẽ mênh mông. Sống cho hiện tại, thản nhiên nhìn nhận mọi được mất trên đời, chưa chắc đã là không tốt.
Anh tranh, tôi cũng phải tranh, tranh đi tranh lại, cuối cùng đem đi được cái gì? Đời người, tranh đi tranh lại, vô nghĩa, chi bằng cứ lặng lẽ là chính mình.
Cao độ đời người không nằm ở việc bạn bạn có bao nhiêu, mà là bạn xem nhẹ bao nhiêu chuyện. Sống thôi, mưu sinh thôi, cũng đã đủ mệt lắm rồi, nếu còn cứ để ý tới mấy người và việc không đáng nữa, vậy thì thời gian để sống cho mình, sống cho hạnh phúc còn lại được bao nhiêu?
Mong bạn luôn nỗ lực sống hết mình, không phụ thời gian, không phụ chính mình, luôn không ngừng tiến tới hạnh phúc phía trước.
Tôi khó chấm dứt với người phụ nữ có gia đình Tôi độc thân, yêu một người phụ nữ 27 tuổi và đã có gia đình. Chúng tôi làm cùng công ty. Trong quá trình làm việc, chị luôn quan tâm và để ý đến tôi. Dần dần chúng tôi yêu nhau. Tuy nhiên chị đã có con với chồng. Chị luôn nói yêu tôi thật lòng, vợ chồng chị đã có khoảng cách...