Bạn có khó lấy chồng ?
Vào buổi tối bạn ra khỏi nhà và đi bộ, ngẫu nhiên đến một khu chợ náo nhiệt, bạn sẽ tùy ý chọn mua một đồ gì đó. Bạn sẽ chọn mua đồ nào ?
A. Đến gian hàng bán quần áo, biết đâu bạn sẽ tìm được cái mình thích.
B. Mua chút hoa quả, vừa làm đẹp da mặt lại vừa tốt cho sức khỏe.
C. Mua chút bánh ngọt điểm tâm để giải quyết bữa sáng ngày mai.
D. Mua sách, nếu không buổi tối quay về cũng chẳng có gì làm.
Video đang HOT
Kết quả:
Đáp án A: Bạn thường trôi nổi trong biển tình, khi tìm được hoàng tử của mình đôi khi bạn lại băn khoăn không rõ những người đàn ông tốt khác ở đâu. Khi yêu rồi, bạn sẽ không quan tâm đến thứ gì, kể cả mình là người thứ 3 bạn cũng không để ý. Nhưng đáng tiếc sự nhiệt tình trong tình yêu của bạn không được lâu, chỉ cần 3 ngày anh ấy không đến là bạn cảm thấy sự lựa chọn đầu tiên sai lầm, thế là thu binh hồi doanh. Bạn muốn lấy chồng, điều này cũng không quá khó, chỉ cần trước khi xuất giá bạn xem xét suy nghĩ một chút.
Đáp án B: Bạn là người khá si tình, lúc nào cũng chỉ biết đến tình yêu đồng thời cũng muốn đối phương một lòng một dạ yêu bạn. Bạn xem mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng khi gặp tổn thương trong tình yêu thì rất lâu sau mới phục hồi lại. Trong tình yêu bạn cũng là người khá mơ hồ, đôi khi cố chấp đối với tình yêu là tốt, nhưng như thế duyên phận sẽ không đến, đừng suy nghĩ để níu kéo tình yêu của đối phương nữa. Những gì đã qua hãy để nó qua đi.
Đáp án C: Hãy cẩn thận vì suy tính thiệt hơn sẽ làm bạn mất đi tình yêu chân thành. Bạn đặt ra mục tiêu rằng mình phải sống thoải mái, không tủi thân cầu toàn vì tình yêu. Mặc dù có những lúc bạn hơi vội vàng vì bị kích động mạnh nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng. Nhưng đôi khi tính toán cân bằng giữa cho và nhận sẽ khiến bạn cảm thấy mình không đủ sức yêu anh ấy.
Đáp án D: Bạn rất khó lấy chồng, bởi bạn yêu cầu quá cao ở tình yêu và cuộc sống. Chỉ khi đối phương có sức hút mãnh liệt, đẹp trai, có năng lực mới đem đến cho bạn sự ngưỡng mộ nếu không bạn rất khó động lòng. Đặc biệt nếu là người tài hoa và có năng lực, bạn càng tự cao. Hãy cẩn thận vì t.uổi xuân của con gái qua đi rất nhanh, quá xoi mói sẽ làm bạn mất đi nhiều cơ hội.
Theo Socola
Tại anh hay tại em quá nhạy cảm?
Em không thể chỉ sống vì anh... (Ảnh minh họa)
Anh à! Em không biết bây giờ anh đang làm gì, có nhớ về em, có nghĩ đến em không? Rất nhiều... rất nhiều câu hỏi mà hằng ngày em đều dành cho anh. Còn anh thì sao?
Em đã suy nghĩ thật nhiều và quyết định viết mail để nói lên những tâm sự của mình, điều mà nhiều lần em đã muốn nói cho anh hiểu nhưng em đã không làm được. Em không muốn làm anh buồn, không muốn khiến anh phải suy nghĩ, chỉ mong anh yêu em... Nhưng giờ đây em phải nói, phải nói. Sự chịu đựng bao giờ cũng có giới hạn và giới hạn của em chỉ đến đây thôi.
Bốn năm là khoảng thời gian dài đủ để chúng ta hiểu về nhau. Nhưng giờ nhìn lại chúng ta đã hiểu nhau được bao nhiêu hả anh? Chúng ta đã chơi chung với nhau khi mình học lớp 4 và khi bước vào cấp 3 mình bắt đầu yêu nhau. Khi đó, cũng có nhiều người theo đuổi em nhưng em đã làm tổn thương một người thật tốt với mình để đến với anh. Và suốt 3 năm cấp ba chúng ta không được ở bên nhau vì anh học ở Biên Hòa còn em học ở TP HCM. Một năm mình chỉ gặp nhau có mấy lần vào dịp lễ hay Tết và còn bị gia đình cấm cản nhưng tình cảm vẫn ngày càng mặn nồng hơn. Còn giờ đây, khi cả hai đều đã học cao đẳng, được ở gần nhau và quan trọng hơn là gia đình hai bên đều đã chấp nhận vậy mà tình cảm lại nhạt phai là vì đâu hả anh? Vì em quá đa nghị, quá nhạy cảm hay vì anh không còn biết thể hiện tình yêu của mình như trước kia nữa.
Anh có biết rằng mình vô tâm và lạnh lùng như thế nào không? Còn em thì biết và cảm nhận được nhưng em vẫn chấp nhận, vẫn cố gắng để níu kéo tình yêu này. Nhưng bây giờ thì em đã quá mệt mỏi rồi.
Ngày xưa, mình ở xa thiếu thốn tình cảm, em nhớ ngày Valentine hay những ngày lễ khác người ta đều có đôi, có cặp chở nhau đi chơi, tặng nhau những đóa hồng, những thanh sôcôla hay những chú gấu bông thật dễ thương còn mình thì ở nhà nhắn tin cho nhau nhưng em vẫn thấy rất vui, rất hạnh phúc. Em mặc cho bạn bè nói gì cũng không nghe, bạn em nói "mày nên chia tay đi, ở xa như vậy làm sao biết được ở dưới K không có nhỏ khác, nếu thật sự yêu mày thì K đã lên đây thăm mày rồi vì từ Biên Hòa lên đây đâu có xa, người yêu tao từ Quảng Nam, Gia Lai còn bay vô được kia mà", lúc đó em cũng buồn, cũng suy nghĩ nhưng em tự an ủi mình rằng anh phải học và anh có ai cũng được miễn trong trái tim anh có em là được rồi. Còn bạn bè ở quê thì khâm phục tụi mình, nói tụi mình là đôi hạnh phúc nhất, quen lâu nhất và ai cũng mong chúng ta đến được cái đích.
Em sẽ không để mình gục ngã dễ dàng đâu anh... (Ảnh minh họa)
Rồi lúc mình mới lên đây học, cứ cuối tuần anh lại qua em, được nấu cho anh ăn em thấy thật vui. Chúng ta cùng qua bác hai của anh chơi, cùng đi chơi với lớp em hay lâu lâu anh lại qua chở em đi ăn hải sản món ăn mà em ưa thích, buồn buồn mình lại cùng nhau đi Vũng Tàu tắm biển, rồi mình lại cùng nhau về quê sao mà hạnh phúc quá. Và rồi em đã trao anh tất cả, tất cả cái quý giá nhất của đời con gái vì em tin vào sự lựa chọn của mình và tin vào tình yêu anh dành cho em. Nhưng giờ em mới hiểu cái gì cho đi sẽ không lấy lại được kể cả sự ân cần, quan tâm trước kia anh dành cho em cũng đã phai nhạt dần.
Anh hãy thử suy nghĩ đi. Không cần nhớ về ngày xưa đâu mà chỉ gần đây thôi, khi em bị bệnh, anh biết em lì như thế nào mà dù có bệnh em cũng chẳng chịu uống thuốc, vậy mà bữa em phải mua thuốc uống là bệnh nặng ra sao nhưng anh chẳng qua thăm em đã đành, má gửi thuốc xuống nếu thật sự lo lắng, quan tâm cho em thì vừa xuống nhà bác hai anh đã đêm thuốc qua cho em rồi, và qua lại vẫn chỉ là những tin nhắn "em làm anh lo quá à, em sao rồi. Em khỏe chưa" em không cần như vậy, em muốn cảm nhận từ hành động kia anh. Còn khi em nói mình sẽ đi làm, anh đã nói được những gì hả anh? Bạn gái anh từ trước giờ chưa bao giờ đi làm gì ngoài ăn, ngủ, học hành vậy mà khi em nói mình đi làm anh không thấy bất ngờ sao? Anh chỉ nhắn tin hỏi em làm gì, có gần nhà không và nhớ giữ gìn sức khỏe, chỉ vậy thôi em cũng có thể chấp nhận được nhưng khi em nói đừng nói với má em nha thì anh nói "mặc kệ em chứ anh nói chi" nghe có đau lòng không hả anh? Tại anh hay tại em quá nhạy cảm?
Em nhớ bữa đi Đầm Sen chơi với bé T mà thấy buồn làm sao. S điện thoại nhắn tin suốt hỏi nó đang đi với ai, làm gì... còn em trai phone thì nhiều mà anh thì không thấy đâu hết. Em biết em có chờ anh cũng chẳng điện thoại hay nhắn tin vì chúng ta cứ như lập trình sẵn vào buổi tối mới nhắn tin cho nhau. Từ khi quen nhau đã bao nhiêu lần anh gọi điện hỏi em đang làm gì, đi với ai chưa anh? Hay tối tối anh chỉ nhắn tin rồi mặc cho em đang nói thật hay xạo gì cũng được. Em biết trong tình yêu cần có sự tin tưởng lẫn nhau nhưng không nên tin tưởng quá như vậy anh à. Đã một tháng rồi chúng ta không gặp nhau, tin nhắn ngày một ít đi và mấy ngày nay em không thấy anh nhắn tin cho em trong khi chúng ta ở rất gần nhau chứ không như ngày xưa mà vậy sao anh. Không lẽ anh không rảnh một buổi tối nào và không lẽ cả tuần anh đều học nguyên ngày hết hay sao? Không phải anh không có thời gian rảnh mà chỉ vì anh không thể dành thời gian rảnh đó cho em mà thôi.
Em nghĩ chúng ta nên cho nhau thời gian suy nghĩ và nhìn lại mọi thứ anh à. Nếu mình thật sự còn yêu nhau, còn cần nhau, còn có thể dành thời gian quan tâm, lo lắng cho nhau thì hãy quay về. Còn nếu mình chỉ nghĩ về trách nhiệm thì em không cần đâu anh, em đến với anh tự nguyện thì em có thể tự đứng lên được, em sẽ không để mình gục ngã dễ dàng đâu anh. Em không thể chỉ sống vì anh, cuộc sống này do ba má ban tặng em nên em phải sống vì ba má và phải sống cho thật tốt nữa.
bupbebaby_bietbuon_bietvui@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Sự hi sinh vô nghĩa... Chẳng phải cái gì thuộc quyền sở hữu của mình thì sẽ mãi mãi thuộc về mình mãi mãi... Em hứa với lòng mình, từ nay em sẽ thay đổi, em chăm lo dung nhan toàn diện, em trau dồi kiến thức, em cố gắng làm mới mình...và em chẳng một lần nào hy sinh vô nghĩa như vậy nữa. Sáng soi gương...