Bạn có chắc tâm thần mình đang ổn?
Hội thảo “Cập nhật kiến thức về trầm cảm trong chăm sóc ban đầu” tổ chức ngày 8/9 vừa qua đưa ra con số giật mình: Việt Nam có từ 36.000 đến 40.000 người tự tử do trầm cảm mỗi năm.
Hẳn nhiều người vẫn chưa quên vụ học sinh lớp Mười trường N. nhảy lầu tự tử vì áp lực học hành. Đầu tháng 10/2018, một người mẹ nghi có vấn đề về sức khỏe tâm thần đã dùng gối đè hai con chết ngạt… Chỉ hơn một tuần sau đó, thêm một cô gái trẻ tự kết liễu cuộc đời chỉ trước ngày Sức khỏe tâm thần thế giới (10/10) một ngày.
1/3 dân Việt rối loạn tâm thần?
Cô gái ấy chọn cách nhảy từ tầng cao một tòa nhà ở Q.3, TP.HCM để kết thúc cuộc đời mình. Người thân với gia đình cho biết, cô từng phải điều trị bệnh trầm cảm. Cứ ngỡ cô đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, nào ngờ…
Cuộc sống hiện đại với bao nhiêu áp lực đang từng ngày đè nén tâm lý con người. Hội thảo “Cập nhật kiến thức về trầm cảm trong chăm sóc ban đầu” tổ chức ngày 8/9 vừa qua đưa ra con số giật mình: Việt Nam có từ 36.000 đến 40.000 người tự tử do trầm cảm mỗi năm.
Kết quả nghiên cứu về sức khỏe tâm thần và tâm lý xã hội của trẻ em và thanh thiếu niên Việt Nam do Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội và Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc (Unicef) thực hiện, công bố vào tháng 2/2018 cũng cho thấy: khoảng 10% dân số Việt Nam mắc các bệnh liên quan tới rối nhiễu tâm trí. Lượng người mắc bệnh trầm cảm, tự kỷ, lo âu có dấu hiệu tăng nhanh. Các trung tâm chăm sóc, cơ sở y tế khắp cả nước hiện đang điều trị cho khoảng 200.000 người tâm thần nặng. Chưa kể, còn rất nhiều người mắc bệnh tâm thần và tâm lý xã hội thể nhẹ chưa được hoặc không muốn tiếp cận các dịch vụ y tế.
Tuy vậy, đó cũng chỉ là con số dựa trên nghiên cứu tại bốn địa phương là TP.HCM, Hà Nội, Điện Biên và An Giang. Một kết quả khác của Viện Sức khỏe tâm thần được công bố rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng cho thấy, con số đáng báo động hơn với 30% dân số Việt Nam mắc các bệnh rối loạn tâm thần, trong đó tỷ lệ trầm cảm chiếm 25%. Riêng ở Bệnh viện Tâm thần TP.HCM, tỷ lệ đến khám và điều trị tăng 10-15% mỗi năm.
Thế nhưng, nhiều bác sĩ chuyên khoa và các chuyên viên tư vấn tâm lý khẳng định đó là con số thống kê chưa đầy đủ, do số người đi khám sức khỏe tâm thần rất thấp. Nhiều người dân chưa hiểu đúng về sức khỏe tâm thần và những dấu hiệu có liên quan đến tâm thần. Do vậy, con số thống kê những người có vấn đề về sức khỏe tâm thần có lẽ chưa đáng ngại bằng những người không thừa nhận mình có vấn đề về sức khỏe tâm thần nên không được chăm sóc, điều trị kịp thời, đúng cách, dẫn đến những hệ lụy khôn lường.
Video đang HOT
Bạn ổn không? Tôi hình như không ổn!
Không phải bỗng dưng mà Liên đoàn Sức khỏe tâm thần thế giới khởi xướng ngày Sức khỏe tâm thần thế giới vào ngày 10/10 hằng năm. Được tổ chức lần đầu tiên năm 1992, ngày Sức khỏe tâm thần thế giới hướng đến nâng cao nhận thức của công chúng về các vấn đề sức khỏe tâm thần; khuyến khích cộng đồng thảo luận cởi mở về các rối loạn tâm thần…
Khẳng định vấn đề nổi cộm nhất của mỗi cá nhân trong cuộc sống hiện đại là stress và trầm cảm, bà Nguyễn Thị Tâm – Giám đốc Công ty TNHH Ứng dụng khoa học tâm lý Hồn Việt – cho biết thêm: “Mỗi người luôn có những vấn đề riêng nhưng không ai chịu thừa nhận những trục trặc, bất ổn trong tâm lý của mình và luôn cho rằng mình đang rất ổn. Những áp lực, cảm xúc tiêu cực tích tụ lâu ngày đặt sức khỏe tinh thần vào tình trạng báo động. Không ít người, đến tận lúc đó, vẫn chỉ cho rằng mình có vấn đề về thể lý mà không mảy may nghĩ đến việc kiểm tra sức khỏe tinh thần”.
Ảnh minh họa
Các chuyên viên tư vấn tâm lý và bác sĩ chuyên khoa đều có những gợi ý chung, giúp nhận diện những dấu hiệu bất ổn về tâm lý: đau đầu, mất ngủ, buồn chán, dễ khóc, dễ cáu giận, mệt mỏi kéo dài không rõ lý do, tăng nhạy cảm với âm thanh, khó tập trung, phóng đại về năng lực cá nhân… Qua thực tế điều trị bệnh nhân có vấn đề về sức khỏe tâm thần, nhiều bác sĩ chuyên khoa đều có chung nhận định, không ít người trong cộng đồng có những hành vi bị liệt vào chứng tâm thần nhưng lại ít được để ý. Có bệnh viện từng điều trị cho bệnh nhân “mắc bệnh” ghiền mua sắm. Ngày nào bệnh nhân này cũng phải mua sắm và nếu không được mua sắm, bệnh nhân sẽ cảm thấy bứt rứt.
Một số cá nhân lại có kiểu tự tin thái quá vào bản thân, hoang tưởng và tự huyễn hoặc về khả năng của mình. Đáng ngại hơn là có những cá nhân, đặc biệt là giới trẻ lại có hành vi tự hủy hoại bản thân. Không chỉ bản thân người có vấn đề về sức khỏe tâm thần không chịu thừa nhận mà ngay cả gia đình cũng muốn giấu những dấu hiệu khác thường của người thân. Điều này chỉ khiến mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Ở nhiều quốc gia tiên tiến, việc chăm sóc sức khỏe tinh thần là nhu cầu thiết yếu, song hành với việc chăm sóc sức khỏe cơ thể. Những gói khám sức khỏe định kỳ hằng năm luôn bao gồm cả sức khỏe thể chất và sức khỏe tinh thần. Các bác sĩ chuyên khoa cũng đã nhiều lần khuyến cáo, với sự tiến bộ của y học hiện nay, những vấn đề về trầm cảm, thậm chí bệnh tâm thần hoàn toàn có thể được chữa khỏi.
Theo phunutoday.vn
Tâm sự nghẹn lòng của con về căn bệnh trầm cảm của bố
Năm 2015, bố mắc bệnh trầm cảm. Hồi đầu, mẹ, anh trai, chị gái và tôi đều cho rằng bố chỉ là nhất thời nghĩ không thông, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên.
Không ngờ, nửa năm trôi qua, bệnh trạng của bố không những không tiến triển tốt mà còn trở nên xấu hơn. Bố trở nên trầm mặc, không nói, khuôn mặt không biểu lộ tình cảm, dần dần, bố thích tách xa khỏi mọi người sống đơn độc, không muốn chuyện trò với bất cứ ai, thậm chí bố thích nhốt mình trong một căn không ánh đèn...Mẹ hỏi bố đang nghĩ gì thì bố chỉ trả lời duy nhất một câu "Tôi không nghĩ gì cả".
Những ngày buồn nối tiếp nhau
Buổi tối là khoảng thời gian khủng khiếp nhất đối với bố bởi những cơn mất ngủ hồi đầu giờ đã khiến buổi đêm trở nên dài vô tận. Bố trở mình suốt đêm mà không sao ngủ được. Mẹ hỏi bố đang nghĩ gì thì bố vẫn trả lời duy nhất một câu đó. Chúng tôi đều cho rằng chắc bố không nghĩ gì, có lẽ chỉ uống vài viên thuốc ngủ là sẽ khá hơn.
Nỗi khổ đó chỉ bản thân họ biết và có lẽ mỗi bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm đều sống trong thể giới riêng của mình (Ảnh minh họa)
Dần dần mẹ phát hiện thấy bố luôn tỏ ra khó khăn khi đối mặt với một chuyện dù là rất nhỏ và luôn nghĩ nó theo chiều hướng xấu nhất, điều này vô hình chung gia tăng sự lo lắng trong bố. Bố là bác sĩ có tiếng trong thôn, kinh nghiệm bao năm làm bác sĩ khiến ông đức cao vọng trọng. Nhưng sự thay đổi về tâm lý này khiến bố mất tự tin vào khả năng nhạy cảm của mình, thậm chí bố luôn liên kết những hành vi của mình với những kết quả tồi tệ nhất.
Ví dụ, có phải đã tiêm nhầm thuốc cho bệnh nhân, chẩn đoán sai bệnh cho ai đó, có phải bệnh của họ nặng hơn... hình thành sự đối chiếu giữa sự nghi ngờ trong tâm và sự cứng nhắc bề ngoài và chính sự lo lắng trong tâm đó mới chính là ngọn lửa đốt cháy họ. Nỗi khổ đó chỉ bản thân họ biết và có lẽ mỗi bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm đều sống trong thể giới riêng của mình.
Đến tháng 10 thì bệnh tình của bố đã phát triển đến mức trầm trọng. Là người luôn ở bên cạnh bố, mẹ là người hiểu rõ nhất bệnh tình của bố. Bố trầm lặng, thích được ở một mình, không giao lưu với bất kỳ ai, những cơn mất ngủ triền miên khiến thể trạng bố suy nhược nhanh chóng, da dẻ lão hóa, táo bón...bố dần trở nên vô cảm với tất cả mọi thứ. Tất cả những biểu hiện này trái ngược hoàn toàn với bố trước đây.
Hồi đó, tôi và anh trai đang sống trên Hà Nội. Khi biết mình không thể chống cự được nữa, bố muốn lên Hà Nội sống với chúng tôi một thời gian. Sau này bố bảo, thời gian đó bố cảm thấy mình như sắp điên đến nơi, ông rất nhớ chúng tôi, ông bảo, ở bên chúng tôi ông mới thực sự cảm thấy thoải mái và an toàn.
Khi bố mẹ lên Hà Nội chúng tôi phát hiện ra rằng bệnh tình của bố đã rất nghiêm trọng vì thời gian trì hoãn quá lâu. Chúng tôi không biết trầm cảm cũng là một loại bệnh, nếu bản thân tự điều tiết tốt thì không coi là "bệnh". Bác sĩ bảo, thần kinh của bố bị tổn thương, rất khó hồi phục lại như ban đầu. Ý chí của bố cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa, ông rất yếu đuối và nhạy cảm. Mẹ buồn lắm, bà khóc rất nhiều. Nhìn thân hình gầy gò, khô đét của mẹ chúng tôi không sao kìm nổi nước mắt.
Tất cả chúng tôi đều thấy buồn khi biết rằng bố sẽ không thể hồi phục được như trước, bố sẽ không còn biết đến cảm giác của hạnh phúc nữa rồi. Ngày mẹ đưa bố lên Hà Nội, tôi đang là nghiên cứu sinh. Tôi đã thuê một căn phòng có hai buồng, mặc dù trông nó hơi tuyềnh toàng nhưng như vậy tôi sẽ được ở bên bố mẹ, hàng ngày có thể ăn những món ăn mẹ nấu, có thể trò chuyện về gia đình cùng bố.
Thời tiết mới đầu thu không lạnh lắm, nhiệt độ trong phòng vẫn khá ấm áp. Đợi đến mùa đông, khi những chiếc lá bị cơn gió mùa đông bắc thổi bay, cái lạnh mới kéo vào phòng. Mùa đông đến khiến căn bệnh viêm ruột thừa của mẹ lại tái phát, cứ ăn xong là lại nôn thốc nôn tháo, mấy lần phải đi bệnh viện, thời gian đó, bệnh tim của mẹ cũng dở chứng mấy lần. Đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn với chúng tôi.
Một tia sáng hé mở
Thời gian đó tôi thường xuyên lên mạng, xem tivi hoặc đọc các bài viết về căn bệnh trầm cảm. Thời gian rảnh, tôi đến các trung tâm tâm lý chuyên điều trị căn bệnh này để tìm hiểu. Thao tác chủ yếu của họ là dùng ngôn ngữ để "trao đổi thông tin". Đầu tiên là họ tìm hiểu về bệnh tình của bố và quá trình phát triển, sau đó đưa ra một số câu hỏi để tiến hành tư vấn tâm lý, cảm xúc cho bệnh nhân. Thuốc thường đóng vai trò hỗ trợ, "tiềm năng" ý chí của bệnh nhân hay còn gọi là "đi tìm" ý chí bản thân hoặc sự hồi phục yếu tố điều khiện giá trị mới là yếu tố quan trọng của quá trình điều trị.
Tôi phải kiên cường sống vì bố mẹ và vì ước mơ chưa hoàn thành
Trong vòng hơn 1 tháng, với sự trợ giúp của thuốc và sự quan tâm của mọi người, bệnh tình của bố có những tiến triển rõ rệt, sắc mặt trở nên tươi tắn, hồng hào hơn. Thấy việc học của tôi khá bận, trời lại lạnh, bệnh tình cũng có chuyển biến nên bố quyết định về quê. Trên đường tiễn bố mẹ ra bến xe, tôi giúi vào tay mẹ hơn 2 triệu tiền lương vừa lĩnh. Mẹ nhất định không nhận vì biết tôi sống cũng không dư giả gì. Tôi một mực bắt mẹ phải cầm. Đứa con bất hiếu này giờ chỉ làm được có vậy. Mẹ khóc khiến tim tôi nhói đau.
Tiễn bố mẹ lên xe, dõi theo thân hình đang ngày một già nua của hai người, nước mắt tôi lại trực tuôn rơi. Trên đường về, tôi nghĩ mình phải kiên cường tiếp tục sống, vì bố mẹ và vì ước mơ chưa hoàn thành. Bố, con cũng mong bố sẽ kiên cường, dần tìm lại ý chí đã mất, vì bản thân bố, vì mẹ và vì cả gia đình mình.
Theo GĐVN
Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ: Bạn chấp nhận hay nuối tiếc? "Tự chiêm nghiệm đi, sau đổ vỡ, bạn sẽ thản nhiên sống cuộc đời mới, hay chỉ day dứt, tiếc nuối về những chuyện đã cũ?", đó là câu mà bác sĩ tâm lý hỏi tôi vào thời điểm 3 năm trước, sau khi tôi kết thúc cuộc hôn nhân của mình. ảnh minh họa Lúc đó, tôi trả lời là tiếc nuối,...