Bạn bè gọi em là “đồ con lai”
Em hận bố mình – người đàn ông đã cho em mái tóc vàng hoe, khuôn mặt già dặn với sống mũi dài như phù thủy…
Đó chỉ là ước mơ xa vời với tôi… – (Hình minh họa)
Em là một cô gái bình thường nếu em không sở hữu mái tóc vàng và sống mũi cao khác thường. Bạn bè trêu em là con lai, con hoang… và điều đó khiến em thấy mình bị xa lánh. Em thấy hận bố mình … Cho đến khi ông ấy mất, em bắt đầu cảm thấy mình bị tổn thương và em thấy hận bản thân mình.
Mẹ em là người miền Trung, bố em là người miền Nam và hiển nhiên em bị dán mác con lai (?). Bố em là người Việt nhưng ông có thân hình đô con, tóc vàng hoe và sống mũi cao. Từ ngày sinh em ra, ông đã trở lại vào Nam để lập nghiệp và cũng từ đó ông cưới vợ mới và có mái ấm của riêng mình.
Mẹ một tay nuôi em khôn lớn, điều đó làm sự hận thù bố em càng ngày càng lớn trong em. Nhất là khi em được hưởng những gì trên con người bố em và bị chúng tôi trêu là con lai với thân hình khác lạ. Em đã từng có ý định trốn vào Nam tìm người đàn ông tệ bạc ấy để hỏi cho ra lẽ, nhưng vì thương mẹ, em đã cố gắng nuôi ý định ấy cho đến khi em tốt nghiệp phổ thông.
Video đang HOT
Ngày ấy cuối cùng cũng đến, em xách ba lô lên vai vào Nam thi đại học. Trước ngày vào Nam, em đã nhuộm tóc đen, “ngụy trang” một chút để không bị gắn mác con lai. Tưởng chừng như em sẽ được toại nguyện với ý định của mình, thế nhưng, khi em tìm đến địa chỉ nhà của người đàn ông ấy, em đã hốt hoảng khi người đàn ông trong bức hình mẹ em nhận được từ hơn 2 năm trước lại đang ở trên bàn thơ nghi ngút khói…
Em thấy đắng lòng khi chứng kiến cảnh tượng người phụ nữ trẻ đang bồng 1 đứa con nhỏ trên tay, còn đứa lớn hơn thì núp vào lòng mẹ khóc tức tưởi. Em quay về phòng trọ với trong lòng hỗn độn những nghĩ suy. Thi đại học xong, em cuốn gói về nhà với 2 bàn tay trắng.
Về nhà, em càng sốc khi nghe mẹ bảo bố em trước khi mất có để lại cho em một lá thư và một thứ gọi là “của hồi môn”. Vì sợ ảnh hưởng đến tâm lý của em, sẽ làm em thi không tốt nên mẹ giấu em mọi chuyện.
Khi cầm thư bố em trên tay, em đã khóc thực sự khi những dòng chữ xin lỗi nguệch ngoạc trên trang giấy không thành dòng đầy chân thành. Vừa đọc xong bức thư, nghe những câu chuyện mẹ kể, những chuyện về bố em trước kia mẹ vẫn kể em phớt lờ. Giờ khi nghe lại, em thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Em được biết, vì một vài lý do, bố em không thể về ở cùng mẹ con em được. Nhưng để có trách nhiệm, hằng tháng ông ấy vẫn gửi tiền để đỡ đần đôi chút cho cuộc sống của mẹ con em.
Từ đó đến nay, đã hơn 2 năm bố em mất. Em thấy cuộc sống của mình dễ thở hơn nhiều. Dù trong lớp đại học, thi thoảng nhiều người nhìn em với ánh mắt lạ nhưng em không còn cảm thấy tự ti về ngoại hình của mình nữa. Và em thấy tự hào hơn khi có bố – người sinh ra em và hy sinh cho mẹ con em rất nhiều…
Theo VNE
Lỡ yêu đơn phương người yêu bạn thân
Chẳng hiểu sao, càng ngày em càng có cảm giác lạ với người yêu của bạn, em hay nghĩ về anh ấy.
Em và cô ấy là hai đứa bạn thân từ nhỏ, chúng em có một tuổi thơ êm đêm, lớn lên cùng ruộng đồng, chăn trâu cắt cỏ. Khi hai đứa cùng đậu Đại học trên thành phố, chúng em đã rất vui.
Lên thành phố, lạ nước lạ cái, lại lần đầu tiên xa nhà, cũng may hai đứa luôn có nhau, cùng vượt qua những khó khăn và nỗi nhớ nhà của những cô sinh viên năm đầu. Những năm tháng đầu tiên của sinh viên trôi qua rất nhanh, nhưng tình bạn thì ngày càng bền chặt hơn.
Rồi năm thứ ba, cô ấy có người yêu. Từ khi có người yêu, tình bạn của chúng em nhường như cũng xa cách dần, ngoài thời gian học, cô ấy đi chơi với người yêu, chỉ thỉnh thoảng bọn em mới đi chơi hay tâm sự cùng nhau. Em vì không biết làm gì nên chỉ suốt ngày cặm cụi vào học và học.
Người yêu của bạn hơn chúng em một tuổi, cũng ở gần chỗ trọ, nên anh ấy thường xuyên qua phòng em chơi. Anh ấy nhìn rất thư sinh, lại ga-lăng và cũng quan tâm, giúp đỡ em rất nhiều. Lúc đầu bọn em cũng rất thoái mái, thỉnh thoảng vẫn cùng nhau nấu nướng hay đi chơi với nhau. Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày em càng có cảm giác lạ với người yêu của bạn, em hay nghĩ về anh ấy, nhiều đêm ngồi học mà hình ảnh của anh ấy cứ hiện hữu trước mặt, khiến em không thể nào tập trung được.
Ảnh minh họa: InImages
Rồi mỗi lần anh ấy và bạn em gần gũi, trêu đùa nhau em lại thấy buồn và chạnh lòng lắm. Lúc đầu em cứ nghĩ chắc đó là cảm giác hụt hẵng khi cô bạn thân bao nhiêu năm có người yêu nên mới thế. Nhưng rồi không phải, em nhận ra, em hay nhớ đến người yêu của bạn mình, rồi hằng ngày em cũng mong anh ấy qua phòng, dù biết rằng anh ấy qua chỉ là để thăm bạn em, nhưng chỉ cần nhìn thấy anh ấy là lòng em cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên hơn rất nhiều.
Em nhận ra mình đã yêu người yêu của bạn mình từ lúc nào chính em cũng không rõ, bao nhiêu đêm em đã khóc thầm vì em rất đau lòng, em biết mình không nên như vậy, nhưng tình cảm em dành cho anh ấy ngày một lớn, khiến em không thể quên được.
Đã rất nhiều lần em cố tình tránh mặt anh ấy, hễ anh ấy đến phòng là em lại đi chơi, mặc dù em chỉ đi lang thang một mình đâu đó. Cũng vì cảm giác tội lỗi và muốn quên đi anh ấy em đã đồng ý yêu một người khác. Nhưng càng ở bên người yêu em lại càng nhớ đến người yêu bạn mình. Em rất sợ mỗi khi gặp anh, em không dám đối diện và nhìn vào ánh mắt của anh áy, em sợ mình không kiềm chế nổi cảm xúc.
Bạn em rất vô tư, cô ấy chưa bao giờ một lần nghi ngờ tình cảm của em, những lúc em buồn cô ấy cứ nghĩ em với người bạn mới quen đang giận nhau. Thực lòng em không muốn làm bạn mình tổn thương, liệu cô ấy sẽ nghĩ như thế nào khi biết bạn thân yêu đơn phương người yêu mình? Em không muốn đánh mất tình bạn gần chục năm qua, nhưng tình cảm em dành cho anh ấy thì ngày đang một lớn dần, em không biết phải làm như thế nào nữa?
Theo VNE
Người tình ở trong bóng tối? Chị Hạnh Dung mến! Tôi hiện đang có gia đình hạnh phúc, công việc, vị trí xã hội ổn định. Tôi hiện đang có gia đình hạnh phúc, công việc, vị trí xã hội ổn định. Thời học sinh, tôi và một bạn gái chung lớp từng có tình cảm, cũng chỉ là tình yêu học trò. Hết phổ thông, tôi vào đại...