Bán anh em xa, mua láng giềng gần
Nhà chị thuê ở khu đô thị mới này cũng đã được hơn hai năm. Biệt thự lại có sân trước vườn sau khá rộng rãi, giá thuê cũng rẻ, chỉ mỗi tội hơi buồn vì xung quanh có ít hàng xóm.
Chị là người hay xởi lởi, xuề xòa nên chả bao lâu đã quen cả xóm. Nói là xóm nhưng thực ra cả khu mới được hơn mươi nhà đến ở, mà đa phần là cũng thuê như nhà chị. Thấy nhà cửa rộng rãi, mấy lần chị bàn với vợ chồng anh con trai nên mua mấy con gà về nuôi, vừa có trứng và thịt sạch cho cu Bin ăn, lại đỡ phí thức ăn thừa. Vậy mà nó cứ gạt phắt đi, bảo nuôi làm gì cho bẩn thỉu, không khéo hàng xóm người ta lại nói cho. Ông xã nhà chị phải vào Nam phụ làm nhà cho anh con trai cả, đàn gà ở quê hai mươi con không có ai chăm sóc. Gà lớn thì chưa lớn hẳn để bán thịt, lại cũng không nhỏ hẳn để người ta mua làm con giống, nên chị đành phải mang theo lên thành phố nuôi. Anh con trai khó chịu ra mặt. Cái thằng tính gì mà nóng như lửa, lại vớ câu gì nói câu đó, cục cằn thô lỗ.
Chị mua ít lưới quây cái sân đằng sau lại, thả đàn gà vào. Hằng ngày ngoài việc phải chăm bẵm đứa cháu nội, chị có thêm việc chăm sóc đàn gà. Mấy ngày đầu không vấn đề gì cả, thậm chí chị còn được hàng xóm mang cho ít cơm nguội. Được khoảng tuần sau, dù đã cẩn thận quét tước hàng ngày, vẫn không tránh được mùi phân gà bốc lên. Vậy là hàng xóm sang góp ý, chị lại phải hì hục làm cái chuồng gà nhốt chúng lại cho vệ sinh.
Phải hôm trời mưa gió, có mấy con gà giở chứng bay sang nhà hàng xóm phá phách hết cả mấy thùng xốp trồng rau sạnh nhà họ. Cô hàng xóm tiếc công, tiếc của nên sang cằn nhằn mấy câu với anh con trai nhà chị. Vậy là anh con trai chị nổi đóa lên vác gậy đập chết liền lúc sáu con gà. Chị giận con, bỏ về quê.
Chị về quê được ba hôm, con dâu lếch thếch bế con về xin lỗi thay chồng: Mẹ lên trông cháu giúp con, từ hôm mẹ về nhà cửa chẳng ai dọn dẹp, cháu quen bà nên cứ khóc rưng rức, nhà con thì cáu gắt cứ đá thúng đụng nia suốt, đàn gà của mẹ không ai chăm đói lả ra rồi. Chị lại lên.
Hàng xóm được họ hàng biếu mấy con gà ri, chị đon đả sang cho mượn cái lồng tre giữ tạm chờ giết thịt dần. Cái giống gà ri nó bé, lại khôn, nó rúc ra hết khỏi lồng, rồi cứ tối đến nó sang ở luôn bên nhà chị cho có đàn. Thế là đành lòng lúc nào bắt thịt hàng xóm phải sang nhà chị bắt nhờ.
Bực chuyện làm ăn đang không như ý, vừa lúc nhà hàng xóm sang bấm chuông bắt con gà, anh con trai chị mắng xa xả: “Anh làm phiền nhà tôi vừa thôi, gà qué gì suốt ngày, đồ hãm tài…”. Anh hàng xóm lịch sự gọi chị xuống nói chuyện nhẹ nhàng mà nhất định không vào nhà. Chị thấy xấu hổ về thái độ của con mình quá, người ta cũng bằng tuổi con mình mà lúc nào cũng lịch sự nhã nhặn.
Video đang HOT
Suốt đêm không ngủ được, sáng hôm sau chị nhẹ nhàng khuyên con trai: Người ta bán anh em xa mua láng giềng gần. Con ứng xử như vậy là không đúng rồi. Nhà mình nhiều lần còn làm phiền nhà anh ấy nhiều hơn ấy, vậy mà họ vẫn vui vẻ giúp”.
Anh con trai chị sau khi bình tĩnh lại cũng nghe ra, tối ấy chủ động bắt gà mang sang nhà hàng xóm cho anh chị ấy thịt cúng mồng một.
Theo VNE
"Vợ chồng để làm gì?"
Mẹ vợ tôi gọi điện sang bảo: "Anh qua rước chị ấy về đi chớ tôi không chứa. Liệu mà ăn nói với chị ấy, lần này là tôi không can dự nữa đâu".
Mỗi khi mẹ vợ xưng "tôi" và gọi "anh chị" là tôi biết sống chết gì mình cũng phải qua để năn nỉ, đón con gái của bà về. Mười lần như một, tôi luôn là người có lỗi trong mọi cuộc tranh cãi. Kết cục là tôi phải xin lỗi, làm lành, qua nhà cha mẹ vợ rước Quỳnh Như về. Không chỉ xin lỗi vợ, tôi còn phải xin lỗi cha mẹ, anh em của vợ vì đã trót làm phiền đến họ.
Nhưng lần này thì khác. Con gái tôi bảo: "Ba đừng đi, thử xem mẹ có biết đường về không?". Con bé năm nay 15 tuổi. Nó đã không ít lần chứng kiến mẹ nó giận dỗi bỏ về nhà ngoại trong khi ba chẳng có lỗi gì. Tôi hỏi con: "Nói thật cho ba nghe đi, con thấy ba sai chỗ nào?". Nó lắc đầu: "Con hỏng thấy chỗ nào hết. Chỉ có mẹ quá đáng, ăn hiếp ba. Đâu phải học cao, làm chức lớn rồi cái gì cũng đúng hết đâu? Con và Út Mi theo phe ba".
Nghe con gái nói, tôi không nhịn được cười. Đúng là con nít.
Tôi quen Quỳnh Như trong một lần cô ghé tiệm hủ tiếu của má tôi ăn sáng cùng mấy người bạn. Lúc đó có một bà khách nước ngoài muốn làm quen với nhóm bạn của Quỳnh Như nhưng không ai dám đại diện đứng ra nói chuyện với bà, tôi thấy vậy tự nguyện đứng ra làm phiên dịch bất đắc dĩ. Tôi chẳng giỏi giang gì, chẳng qua là nhờ dạn miệng, hay nói chuyện với khách đến quán ăn hủ tiếu nên mới biết nhiều như vậy.
Sau lần đó, Quỳnh Như hay ghé quán. Mới đầu tôi chẳng dám tơ tưởng nhưng dần dần, thấy hình như người ta cũng có cảm tình với mình nên tôi quyết định ngỏ lời. Không ngờ, Quỳnh Như đồng ý ngay. Về phần má tôi, bà "mừng hết lớn" vì có cô con dâu vừa đẹp, vừa giỏi giang. Đi đâu bà cũng khoe con dâu học cái gì gì đó mà còn cao hơn con trai bà vốn đã tốt nghiệp đại học ngành chế biến thực phẩm.
Tôi mê công việc bếp núc từ nhỏ, thích chế biến món này, món kia cho ba má và mọi người trong nhà thưởng thức. Hồi còn ở quê, tôi còn nổi tiếng vì may vá khéo. Mới 12 tuổi, má tôi đã dám nhận đồ về nhà cho tôi may. Đến khi lên Sài Gòn, tôi bỏ nghề may chuyển sang nấu hủ tiếu phụ má.
Có thể nói cái chuyện nấu nướng đã trở thành máu thịt của tôi. Đến khi đi làm, tôi nhất quyết đòi làm ở bộ phận kỹ thuật để được chế biến, sáng tạo ra nhiều món ngon, nhiều mặt hàng xuất khẩu cho công ty. Đã mấy lần, giám đốc muốn bổ nhiệm tôi làm quản đốc rồi phó giám đốc công ty nhưng tôi nhất quyết từ chối: "Mấy anh không cho tôi làm chuyên môn thì tôi nghỉ chớ tôi nhất quyết không làm lãnh đạo".
Trong lúc đó thì vợ tôi đi làm công ty nước ngoài lên vù vù, lương cao ngất ngưởng, chỉ tính bằng USD. Mà lạ lắm, mỗi lần vợ tôi lên lương, lên chức là tôi bị xài xể. Nàng nói tôi không có chí tiến thủ, an phận, thậm chí có lần nàng cho rằng tôi là một trong những kẻ ngu nhất thế gian này vì không ham chức quyền. Nàng bảo: "Nếu anh không vì bản thân thì cũng phải vì vợ con chớ? Anh làm ông này, ông nọ thì vợ con cũng được nở mày, nở mặt; có đâu lại lù khù như vậy?". Tôi bảo nàng tính tôi không thích bon chen; mà ở công ty cũng không ai đè đầu cưỡi cổ để tôi phải vùng lên ngồi vào cái ghế của họ để "trả thù". Tôi thấy mình an phận đúng như lời vợ tôi nói.
Thế nhưng cũng chính vì tôi an phận như thế nên vợ tôi không bằng lòng. Bây giờ nàng không thích ra ngoài cùng tôi; không muốn đi dự đám tiệc với tôi, không thích rủ bạn bè về nhà chơi để tôi đãi những món ngon do chính tay mình làm... Có lần nàng nói ở lại công ty làm sổ sách nhưng tôi phát hiện nàng đi tiếp khách với giám đốc công ty và uống rượu đến say mèm.
Hôm sau khi tôi đề cập đến chuyện đó thì nàng gân cổ lên cãi: "Em chẳng việc gì phải nói dối anh, chẳng qua là em thấy nói cũng chẳng ích lợi gì". Tôi gay gắt: "Nếu thế thì chúng ta là vợ chồng để làm gì? Nếu anh làm như vậy, em có chịu không?". Vợ tôi gật đầu: "Có gì đâu mà không chịu? Vợ chồng bình đẳng mà. Chưa kể anh còn thua em mấy cái đầu. Anh có giỏi thì phấn đấu cho bằng em đi rồi hẵng nói chuyện".
Càng ngày những câu chuyện như vậy giữa chúng tôi càng dày lên. Lần này thì sự việc còn tệ hơn. Tôi kể là công ty cử tôi ra nước ngoài 3 tháng để học thêm kỹ thuật chế biến thực phẩm; toàn bộ kinh phí công ty đài thọ. Không chỉ vậy tôi còn được hưởng phụ cấp; trong thời gian học, nếu làm ra sản phẩm còn được trả lương...
Tôi phấn chấn kể tất cả những điều đó với vợ, cứ tưởng nàng sẽ vui lắm vì tôi đang "phấn đấu" cho bằng nàng; không ngờ nghe xong, nàng gạt ngang: "Học mấy thứ đó ích lợi gì? Ẩm thực của bọn Tây có giống mình đâu mà học?". Tôi ngó nàng trân trân: "Em nói gì lạ vậy? Thị trường của công ty anh là bên đó mà? Phải biết khẩu vị, sở thích của người ta thì mới sản xuất hàng hóa cho phù hợp...".
Nhưng vợ tôi vẫn gạt ngang: "Em đã nói không đi là không đi". Tôi bực quá: "Em đừng có nói cái giọng giống má anh như vậy. Anh đã quyết, em có cản cũng không được". Vợ tôi cười gằn: "Là anh nói đó nghen. Nếu anh đi mà khi trở về thấy lá đơn ly dị thì khỏi hỏi lý do nghen". Tôi sững người: "Cái gì? Sao lại có chuyện ly dị ở đây? Em đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia. Anh hết chịu nổi em rồi". "Vậy hả? Hết chịu nổi rồi hả? Vậy thì chia tay đi, em cũng chán ngán cuộc sống này lắm rồi. Em không ngóc đầu lên nổi với một người chồng vô tích sự như anh".
Nói xong, Quỳnh Như đùng đùng bỏ đi. Tôi chờ mãi không thấy về, gọi sang nhà mẹ vợ thì bà bảo, Quỳnh Như đang ở bên ấy nhưng đã ngủ. Cả đêm hôm đó tôi gần như không chợp mắt. Tôi kiểm điểm lại cuộc hôn nhân của mình và thấy đúng là nó nhạt nhẽo, vô vị. May mà tôi còn có 2 đứa con.
Hôm sau, mẹ vợ tôi gọi bảo sang đón Quỳnh Như về. Tôi bảo: "Vợ con tự đi thì phải tự về". Nói rồi tôi cúp máy. Hôm sau bà lại gọi. Tôi lại trả lời đúng câu ấy. Lần thứ ba thì mẹ vợ tôi nổi cáu: "Này, chuyện nhà các anh chị thì tự giải quyết với nhau chứ đừng có làm phiền chúng tôi đấy nhé. Muốn ở thì ở, còn không muốn thì bỏ, tôi không cản".
Tôi không rước, vợ tôi cũng không về. Hóa ra không có Quỳnh Như ở nhà, cuộc sống của ba cha con tôi vô cùng dễ chịu. Chúng tôi ăn uống, chơi đùa, học hành, giải trí với nhau rồi cười vang nhà. Đến nỗi cô con gái út còn xúi: "Ba nhất định không được đón mẹ về đấy nhé". Thật sự tôi cũng không có ý định ấy.
Tuy nhiên, sau khi các con đã ngủ, còn lại một mình, tôi cứ trằn trọc nghĩ suy. Những ngày ấm êm của hai đứa đã ra đi từ bao giờ? Chẳng lẽ cuộc sống của vợ chồng tôi nhàm chán đến độ sự vắng mặt của người này trở thành niềm vui của người kia?
Thế thì chẳng lẽ phải giải quyết nó như cách mẹ vợ tôi nói là "Muốn ở thì ở, còn không muốn thì bỏ..."?
Theo VNE
Hỏi vợ cho bố Mẹ mất sớm, hai anh em Huy và Hương sống với bố cho tới lúc trưởng thành. Hai anh em từng nói với nhau: ráng học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để nuôi bố, sao cho bố không phải khổ như ngày xưa nữa. Huy và Hương đều học giỏi, kiếm được việc làm tốt, không phải đại gia tiểu gia gì...